Chiếc Vòng Hồng Không [...] – Chương 6

Quay lại chương 1 :

Nhưng đúng lúc ấy, bỗng nghe thấy tiếng xào xạc rất nhẹ, tôi lập tức tỉnh táo, giữ hơi thở ổn định, tỉnh dậy hoàn toàn.

Và tôi nghe thấy tiếng Điềm Điềm gọi tên tôi, từng tiếng một, dường như vang ngay bên tai.

Sao có thể như ? Cô ấy sao có thể lặng lẽ lên giường tôi?

Nghĩ đến câu Trương Tư Vũ trước khi ngủ, “sấm chớp cũng không tỉnh nổi”, tôi bỗng hiểu ra ẩn ý trong lời ấy, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Tôi biết, chỉ cần hơi thở rối loạn dù chỉ một chút, chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Điềm Điềm chỉ có thể gọi tên tôi, không thể chạm vào tôi, có lẽ vì ấy không tôi bị thương, lòng tôi hơi yên tâm hơn.

Không biết đã qua bao lâu, bên tai tôi lại trở nên yên tĩnh, rồi tôi nghe thấy ấy bắt đầu gọi tên Trương Tư Vũ.

“……”

Một lúc sau, vang lên tiếng nhẹ ở cửa.

Tiếng bước chân dần xa, rồi rèm giường của Trương Tư Vũ vén ra.

Tôi lập tức mở mắt, len lén hé rèm ra ngoài, thấy ấy đang xuống giường.

“Đi thôi.” Cô ấy khẽ, vẫy tay với tôi.

Tôi cũng lặng lẽ xuống giường, lúc này trong phòng đã không còn bóng dáng của Điềm Điềm.

Trương Tư Vũ dán một lá bùa lên người tôi, rồi dán một lá lên người mình, sau đó cẩn thận mở cửa phòng.

Hành lang trống vắng, chỉ có ánh đèn cuối dãy hành lang lúc sáng lúc tối.

Tôi nuốt nước bọt, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, lặng lẽ theo sau Trương Tư Vũ.

15

Mãi đến khi chúng tôi đi ra khỏi ký túc xá, bước lên con đường lớn vắng vẻ trong trường, mới lờ mờ thấy bóng dáng Điềm Điềm đang lê bước phía trước.

Tôi và Trương Tư Vũ đi theo sau, dáng đi của ấy, càng càng thấy kỳ lạ.

Trương Tư Vũ “hừ” một tiếng, có chút bất đắc dĩ: “Bị hút gần hết máu rồi, đi đường mà không giống người nữa.”

“Hả? Vậy ấy…?” Tôi lo lắng hỏi.

“Không sao, chỉ là phải dưỡng một thời gian thôi.” Cô ấy nhún vai.

Con đường rộng lớn không có nhiều chỗ che chắn, may mà trên người chúng tôi dán bùa nên che hành tung.

Nhìn Điềm Điềm từng bước đi tới dưới lầu của lao công, tôi giơ ngón tay cái về phía Trương Tư Vũ: “Sao cậu biết chắc chắn ấy sẽ đến đây?!”

Trương Tư Vũ không trả lời, cùng tôi đứng cách không xa dưới lầu, từ cửa sổ Điềm Điềm đi lên cầu thang.

Khu tập thể cũ kỹ có đèn cầu thang cảm ứng âm thanh, mỗi lần bước lên một tầng sẽ sáng đèn, đến tầng ba thì đèn tắt, đồng thời, phòng bên trái tầng ba lại lóe lên ánh sáng yếu ớt như lửa nến, lại có màu đỏ.

“Đi thôi! Chắc chắn là phòng 302!” Trương Tư Vũ hô, rồi lao lên cầu thang, chạy thẳng lên tầng ba, đạp mạnh một cái đá tung cửa.

Tôi theo sau mà há hốc mồm: Trương Tư Vũ sức khỏe cũng thật đáng nể…

Nhưng khi rõ cảnh tượng trong phòng, tôi lập tức hoảng sợ.

Trong phòng, lại là một nơi bài trí như hỷ đường.

Lúc này, Điềm Điềm mặc hỷ phục đỏ rực, đang cùng một người đàn ông cũng mặc hỷ phục quỳ lạy trời đất.

Rõ ràng nên là một khung cảnh vui mừng, lại vô cùng rợn ngợp.

Ánh mắt vô hồn của Điềm Điềm về phía chúng tôi, còn người đàn ông bên cạnh thì nở nụ quái dị, đôi môi đỏ tươi nhếch lên, ánh mắt đen ngòm cũng về phía chúng tôi, không có tiêu cự.

“Đến rồi… hahaha… đến rồi…” Hắn phát ra âm thanh khàn khàn, giống như tiếng rè rè của một chiếc radio cũ bị hỏng.

Trương Tư Vũ không thèm để ý đến nụ quái đản của hắn, lao lên tấn công ngay.

Tôi trốn sang một bên, liếc đồng hồ: 11 giờ 54 phút, chỉ còn 6 phút.

Trên đường đến đây, Trương Tư Vũ đã dặn tôi nhiệm vụ lát nữa của mình, theo ấy , ngày mai chính là ngày âm nguyên, nếu vào lúc 0 giờ mà kết âm hôn với người sống, sau đó bày trận luân hồi, thì có thể đảo ngược âm dương, hoán đổi sinh tử, người sống chết, kẻ chết sống.

Mà hỷ đường trước mắt này, chính là trận luân hồi do hồn ma nam bày ra.

Ánh mắt tôi chăm vào chiếc vòng tay trên cổ tay Điềm Điềm, Trương Tư Vũ , ấy nghi ngờ chiếc vòng chính là tâm trận, vì nhiệm vụ của tôi là, khi ấy thu hút sự ý của hồn ma, tôi sẽ vỡ chiếc vòng, thì trận luân hồi mới có thể bị giải.

16

Điềm Điềm ngơ ngác cảnh hai người đang giao đấu, không nhúc nhích. Tôi lặng lẽ bước sát lại gần ấy, lúc này mới phát hiện, Điềm Điềm trông như già đi 30 tuổi chỉ trong chốc lát, da mặt xệ xuống, nhăn nheo đầy nếp gấp, giống hệt một bộ xương mặc da người.

Đôi môi tô son đỏ chót càng khuôn mặt ấy thêm phần kinh hãi.

Trong lòng tôi lập tức reo lên hồi chuông cảnh báo: trạng này chính là điều tồi tệ nhất mà Trương Tư Vũ từng đến.

Cô ấy từng cảnh báo tôi, nếu thấy Điềm Điềm già nua dị dạng thế này, tức là tên nam quỷ đã đẩy nhanh quá trình hút khí huyết.

Nếu lúc này tôi mạo hiểm vỡ chiếc vòng tay, chẳng những không cứu Điềm Điềm, mà còn có thể bị phản phệ, khiến cái chết của ấy càng nhanh hơn.

Đến lúc đó, trận pháp của nam quỷ hoàn tất, tất cả sẽ không còn cứu vãn.

“Vậy phải sao?” Tôi thầm hỏi bản thân, không ngờ huống này thực sự xảy ra.

Còn nhớ lúc trước, Trương Tư Vũ đã từng với tôi rằng…

Tôi đồng hồ, chỉ còn năm phút.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...