Tôi gật đầu, thấy chàng trai cầm chiếc vòng tay mà Điềm Điềm đã trả lại, rồi lại đeo nó lên tay ấy, trong lòng thoáng dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Lúc này, Điềm Điềm đang e thẹn.
Chuyện gì thế này? Lẽ nào Đỗ Linh đoán đúng? Không lẽ Điềm Điềm thực sự vừa gặp đã thích chàng trai – à không, con ma – đó rồi sao?
Tôi cảm thấy lo lắng, Trương Tư Vũ lại bình thản: “Đừng lo, sắp đến lúc thu lưới rồi.”
Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, biến cố bất ngờ xảy ra.
11
Công việc chuẩn bị của Trương Tư Vũ gần hoàn tất, ấy chuẩn bị châm lửa đốt bùa dẫn trận thì bỗng phát hiện, hai người trong đình đã biến mất không dấu vết.
“Quái lạ! Họ biến mất rồi, rõ ràng tớ vẫn luôn để mắt!” Tôi kinh hô, chuyện này thật quá kỳ dị, rõ ràng tôi vẫn luôn họ, chỉ chớp mắt một cái mà hai người đã biến mất.
Trương Tư Vũ nhíu mày, vội nhét lá bùa vào túi, kéo tay tôi chạy ra ngoài: “Nhanh, đuổi theo! Bị hắn chạy mất rồi!”
Vừa chạy, ấy vừa thả bùa dẫn đường, chỉ lối cho chúng tôi.
Nhưng khi vừa chạy ra khỏi tòa giảng đường, chúng tôi bất ngờ va phải một người.
“Ối dời ơi!”
Cô lao công ngã nhào xuống đất, vừa xoa mông vừa rên rỉ, tôi và Trương Tư Vũ liếc nhau, gật đầu.
Tôi chạy tới đỡ lao công dậy, ấy vừa bước đã định tiếp tục chạy theo, không ngờ lại bị lao công túm lấy ống quần, hét ầm lên: “Hai đứa nhỏ này, đụng người ta rồi định chạy hả?”
Tôi sốt ruột: “Cô ơi, cháu sẽ đi cùng đến phòng y tế, ấy có việc gấp, thả ấy ra trước đã!”
“Không !” Cô lao công tiếp tục gào: “Ai cũng không đi đâu, đi kiểm tra với tôi trước! Tôi già rồi, tay chân bị hai đứa va phải đau hết cả rồi!”
Tôi lau mồ hôi trán, dịu giọng khuyên nhủ, lao công vẫn rất cứng rắn, thậm chí còn gào to khiến xung quanh tụ tập không ít người chỉ trỏ.
Đúng lúc đó, Trương Tư Vũ chăm lao công, như bỗng nhận ra điều gì, giọng trầm thấp: “Cô ơi, có phải cố không?”
Cô lao công nghẹn lời, rồi đột nhiên nổi giận, lăn lộn trên đất gào thét, nhất quyết không cho chúng tôi đi, còn chúng tôi đụng người rồi lại định vu oan.
Tình cảnh lúc này khiến chúng tôi không thể đi theo Điềm Điềm nữa, Trương Tư Vũ đứng bên cạnh, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, còn tôi thì vừa an ủi lao công, vừa lo lắng.
Người vây xem ngày càng đông, Trương Tư Vũ : “Được rồi ơi, bọn cháu sẽ đi cùng đến bệnh viện kiểm tra.”
Cô lao công lúc này mới chịu đứng dậy, bàn tay thô ráp nắm chặt chúng tôi dẫn đi.
Đám đông tản ra, Trương Tư Vũ vẫn im lặng suốt dọc đường.
Đến khi kiểm tra xong và bước ra khỏi bệnh viện, mặt trời đã ngả về phía tây.
Cô lao công vẫn lải nhải dạy bảo chúng tôi nào là “Các em nhỏ đừng vội vàng quá”, nào là “May mà lần này không sao”, Trương Tư Vũ đột nhiên lên tiếng: “Cô ơi, dạo này có tiếp với thứ gì… không phải người không?”
Cô lao công mặt cứng lại, im bặt, sau đó hừ một tiếng, chửi một câu “Đồ thần kinh”, rồi quay lưng bỏ đi.
Trương Tư Vũ theo bóng ấy, trầm tư.
Còn tôi ví tiền xẹp lép của mình mà chỉ muốn khóc.
Đúng , hôm nay tiền kiểm tra đều do tôi chi trả, lại còn lỡ việc cứu Điềm Điềm, ôi, thật là công cốc một phen.
“Đừng than vãn nữa.” Trương Tư Vũ vỗ vai tôi, “Đi thôi, theo sau ấy.”
Tôi: “?”
12
Trên đường bám theo lao công, Trương Tư Vũ cho tôi xem một đoạn video.
Là video do ai đó quay lại cảnh chúng tôi va vào lao công chiều nay rồi đăng lên bức tường tỏ của trường, bên dưới phần bình luận có một câu:
“Trời ơi, tôi biết lao công này, nghe rất tội nghiệp, hình như con trai mới mất gần đây phải không?”
Có người trả lời: “Đúng rồi, mới gần đây thôi, con trai ấy cũng là sinh viên trường mình.”
Tôi bấm vào trang cá nhân của người đó, phát hiện Trương Tư Vũ đã kết với người này, và cả buổi chiều ấy đã trò chuyện về chuyện của lao công.
Thì ra, ấy góa chồng từ lâu, một mình nuôi con trai lớn lên, sau này con trai đỗ đại học vào trường chúng tôi, ấy cũng theo về trường lao công.
Nhưng không ngờ, thời gian trước, con trai ấy trên đường sang trường bên cạnh gặp đã bị tai nạn giao thông mà mất. Nghe ấy còn tìm đến của con trai ầm lên, cầu ấy chịu trách nhiệm, cuối cùng không rõ sự kết thúc thế nào.
“Nói như , ấy quả thật rất khổ.” Tôi tặc lưỡi, lòng có chút thương cảm.
Trương Tư Vũ gõ đầu tôi: “Tớ cũng đồng cảm với hoàn cảnh của ấy, việc ấy người là không đúng.”
Cô ấy : “Làm gì có chuyện trùng hợp đến ?”
“Hai người kia biến mất cũng kỳ quái, chúng ta vừa rời khỏi tòa giảng đường thì bị ấy chặn lại, không cho đi.”
“Lúc còn ở trường, tớ đã thấy sắc mặt ấy không bình thường, trong mắt toàn tia máu, rõ ràng là bị thứ gì đó bám vào.”
“Dựa trên những gì biết chiều nay, tớ đoán lúc ở lớp, có lẽ ấy đã phát hiện ra chuyện, rồi đi báo tin cho thứ đó, khiến hai kẻ đó trốn thoát, còn bản thân ấy thì đứng đó ngáng đường không cho chúng ta đi.”
“Thứ đó, chính là đứa con trai đã chết của ấy.”
Bạn thấy sao?