Vừa , ấy vừa cố hết sức kéo chiếc vòng xuống, không hiểu sao chiếc vòng vốn hôm qua tháo rất dễ, hôm nay lại giống như thu nhỏ lại, khó lòng tháo ra.
Trương Tư Vũ xoa cằm, bỗng thấy mảnh giấy nhỏ quen thuộc trên sàn nhà, hỏi: “Cậu vứt lá bùa mà tôi đưa à?”
“Cái gì mà bùa?” Điềm Điềm giọng vẫn còn hậm hực, theo ánh mắt ấy xuống mảnh giấy trên sàn, giọng chùng xuống: “Cậu cái này hả? Tối qua lên giường thấy nó, tưởng là rác nên vứt đi, ai mà biết nó là bùa?”
“……” Trương Tư Vũ không gì, kéo rèm giường lại, trông như không muốn tiếp tục chuyện.
Đỗ Linh lên mạng tìm vài cách tháo vòng, gợi ý Điềm Điềm dùng nước rửa bát để bôi trơn.
Điềm Điềm cầm chai nước rửa bát hậm hực bước ra ngoài, tôi và Đỗ Linh nhau, cả hai đều thấy sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Nghĩ ngợi một chút, tôi cũng bước xuống giường, đi theo ấy.
4
Điềm Điềm đang ở trong phòng rửa mặt, dùng nước rửa bát điên cuồng chà cổ tay.
Tôi rửa mặt bên cạnh ấy, sau đó cầm lấy bàn chải đánh răng, vừa đánh răng vừa hỏi:
“Điềm Điềm, tối qua tớ nghe cậu mớ, cậu gặp ác mộng à?”
“À? À, không đâu.” Khuôn mặt Điềm Điềm hơi mất tự nhiên.
“Thật sao?” Tôi nhổ bọt kem, “Thế sao tớ nghe cậu …”
“Nói gì cơ?”
“Cậu gì đó kiểu như đẹp trai quá, thích lắm…”
Mặt Điềm Điềm đỏ bừng, lúc này ấy đã tháo chiếc vòng xuống.
“Ây da, cậu gì !” Cô ấy tiến lại gần tôi vài bước, giọng hạ thấp xuống: “Để tớ cậu nghe, tối qua tớ mơ thấy một siêu đẹp trai muốn hẹn hò với tớ, siêu đẹp trai luôn!”
Tôi cảm thấy tim mình run lên, vội vàng hỏi: “Cậu đồng ý rồi à?”
“Đương nhiên rồi, trong mơ mà, hẹn hò tí cũng chẳng lỗ.” Cô ấy rửa sạch bọt xà phòng trên chiếc vòng, sau đó quay người đi về: “Vòng tay tớ để trên bàn cậu nhé. Đồ của cậu nhớ trông coi, đừng để Trương Tư Vũ lấy ra trò nữa.”
“…” Nhìn bóng lưng ấy rời đi, tôi bỗng không biết nên gì.
“Nên sẽ không sao đâu.” Tôi tự an ủi bản thân.
5
Rửa mặt xong quay về phòng, tôi vừa hay thấy Điềm Điềm đang trang điểm.
Đỗ Linh hỏi ấy: “Hôm nay đi chơi đâu mà trang điểm xinh ?”
Điềm Điềm tâm trạng tốt, vừa hát vừa đáp: “Đi dạo công viên với .”
Không ngờ lúc này, Trương Tư Vũ, người nãy giờ im lặng, bỗng lên tiếng: “Tôi khuyên cậu đừng ra ngoài.”
Điềm Điềm qua gương thấy ánh mắt âm trầm của Trương Tư Vũ, giật mình hét lên, vội quay người lại mắng: “Trương Tư Vũ! Cậu có thể đừng suốt ngày dọa người ta như không?”
Trương Tư Vũ vẫn chằm chằm ấy, mãi cho đến khi Điềm Điềm cảm thấy rợn tóc gáy, ấy mới : “Tối qua cậu có mơ thấy gì không?”
Điềm Điềm hoang mang liếc tôi, vẫn cứng miệng: “Dĩ nhiên là không, chuyện này liên quan gì đến cậu!”
“Thật sao?” Trương Tư Vũ nhướng mày, rõ ràng không tin lắm, “Ấn đường cậu tối sầm, lòng trắng mắt ngả xanh ra ngoài có thể gặp tai ương đổ máu.”
“Còn nữa, hy vọng cậu không hứa hẹn gì đó trong mơ.”
Nói xong, ấy kéo rèm giường lại, chui vào giường không gì thêm.
Trong phòng chỉ còn ba chúng tôi nhau.
Điềm Điềm hiển nhiên cũng bị dọa sợ, ấy lắc lắc cánh tay, như tự nhủ để lấy dũng khí, rồi nhỏ giọng : “Hừ, mê tín dị đoan, tôi không tin đâu.”
Sau đó, ấy xách túi bỏ ra ngoài.
Đỗ Linh nhún vai với tôi, rồi đeo tai nghe việc của mình.
Tôi chiếc vòng yên lặng nằm trên bàn, biết rằng không thể để nó tiếp tục ở ký túc xá này nữa.
Dù lời Trương Tư Vũ là thật hay giả, thì chiếc vòng này cũng đã ra không ít rắc rối.
Vì , sau bữa tối, tôi bọc chiếc vòng vào giấy, đem nó đặt ở quầy đồ thất lạc trong nhà ăn của trường.
6
Điềm Điềm trở về khi tôi đang mở hộp đồ ăn vừa lấy từ ngoài về.
Tôi lập tức thấy chiếc vòng tay trên cổ tay ấy.
Hồng phớt trong suốt, lấp lánh rực rỡ. Nhưng tôi đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.
“Điềm Điềm,” tôi cố gắng để giọng mình nghe thật bình thường, “chiếc vòng này…”
“Ý cậu là cái này à,” ấy giơ cổ tay lên, “tớ thấy nó ngay trước cửa ký túc xá của mình. Tớ đã với cậu là phải giữ nó cẩn thận mà, sao cậu lại ném lung tung.”
Tôi nổi da gà toàn thân.
Cô ấy lại : “Tớ thấy cậu cũng không cẩn thận giữ nó, nên tớ giữ hộ trước nhé, đợi khi nào chủ nhân tới thì mình trả lại.”
Tôi ấy, chỉ cảm thấy hôm nay Điềm Điềm có gì đó rất khác, sắc mặt cũng trắng bệch hơn bình thường.
“Được thôi…” Tôi thuận miệng đáp, rồi lập tức quay đi, điên cuồng nhắn tin cho Trương Tư Vũ:
“Tư Vũ, cậu bao giờ về?”
“Chiếc vòng đó rốt cuộc là thứ gì ?”
“Tớ hôm nay đã để nó ở quầy đồ thất lạc, Điềm Điềm về ấy nhặt ở cửa, còn đeo lên tay!”
“À đúng rồi, Điềm Điềm cũng có chút gì đó lạ lạ…”
Tôi vừa nhắn tin cho ấy, lại không nhận ra Điềm Điềm đang lặng lẽ đứng ngay sau lưng tôi.
“Cậu đang gì ?”
Giọng nhỏ nhẹ ấy vang lên ngay sau đầu tôi, một luồng khí lạnh lập tức chạy dọc sống lưng.
Tôi lập tức tắt màn hình điện thoại, miễn cưỡng : “Không có gì, chỉ là đang nhắn tin thôi.”
“Ồ.” Cô ấy tôi, đôi mắt dường như không có chút thần thái nào.
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng bị đẩy ra.
Trương Tư Vũ đã trở về.
Bạn thấy sao?