Trên đường trở về ký túc xá sau bữa cơm, tôi nhặt một chiếc vòng tay ngọc, thoạt đã thấy giá trị không nhỏ.
Tôi cẩn thận dùng giấy bọc nó lại, rồi mang về ký túc xá.
Trong phòng không có ai, tôi chụp một tấm ảnh và đăng vào nhóm hỗ trợ của trường, để chủ nhân có thể liên lạc với tôi.
Sau đó, tôi ngắm nghía chiếc vòng này.
Vòng tay toàn thân có màu hồng nhạt, trong suốt lấp lánh.
Khi đeo vào tay, kích cỡ vừa khít với cổ tay tôi, lại càng tôn làn da, khiến nó trở nên vô cùng xinh đẹp.
Tôi đứng trước gương ngắm tới ngắm lui, đúng lúc hai người cùng phòng trở về, cả hai đều khen chiếc vòng thật đẹp.
Chúng tôi đang bàn nhau định mua một chiếc giống , thì một người khác mở cửa bước vào, ánh mắt bỗng trở nên căng thẳng:
“Trần Gia, chiếc vòng này mau vứt đi!”
“Nó đang hút máu của cậu đấy!”
1
Người câu đó là cùng phòng Trương Tư Vũ, bình thường vốn đã hay có chút thần bí.
Nghe thấy lời này, mấy đứa chúng tôi nhau, cảm thấy thật khó tin.
Bạn cùng phòng Điềm Điềm phản bác: “Cậu gì Tư Vũ, đây chỉ là một chiếc vòng, đâu có miệng, sao mà hút máu ?”
Bạn cùng phòng khác là Đỗ Linh cũng tiếp lời: “Đúng rồi, chiếc vòng này đẹp thật, bọn mình còn định mua một chiếc giống y như nữa cơ.”
Trương Tư Vũ thấy chúng tôi không ai nghe ấy, liền trợn mắt, ném balo lên bàn.
Cô ấy hừ một tiếng: “Hừ, đồ âm khí. Đừng trách tôi không nhắc nhở các cậu.”
Tôi hé miệng, chiếc vòng trên cổ tay, dù không tin lời ấy về chuyện vòng hút máu, trong lòng vẫn cảm thấy hơi lành lạnh, liền tháo nó xuống.
Điềm Điềm thấy, liền nhận lấy, vừa “Để tớ đeo thử để tớ đeo thử” vừa xỏ vòng vào tay mình.
“Wow, thật đẹp!” Tôi qua chiếc vòng dường như cũng vừa khít với cổ tay ấy.
Sao có thể như ? Điềm Điềm thấp hơn tôi gần 20cm, tay cũng nhỏ hơn tôi rất nhiều, đáng lẽ vòng tôi đeo vừa thì khi ấy đeo phải rộng hơn mới đúng.
Tôi cắn môi, với Trương Tư Vũ: “Chiếc vòng này là tôi nhặt , đã đăng lên nhóm hỗ trợ rồi, đợi chủ nhân đến nhận tôi sẽ trả lại.”
“Hừ.” Trương Tư Vũ hừ lạnh, giọng rất nhỏ: “Cậu tưởng thật sự có chủ nhân sao?”
“Cậu là sao!” Tôi thấy lạnh sống lưng, giọng cũng cao hơn chút.
Điềm Điềm và Đỗ Linh đều sang, ánh mắt bị chúng tôi thu hút, Trương Tư Vũ không nữa, chỉ cúi đầu lật sách của mình.
Tôi ngồi lại vào chỗ, tay cầm chiếc vòng vừa Điềm Điềm trả lại.
Không biết có phải ảo giác hay không, tôi cảm thấy màu hồng của chiếc vòng này dường như đậm hơn lúc mới nhặt về.
2
Tối hôm đó, tôi đang chuẩn bị lên giường thì đột nhiên bị Trương Tư Vũ gọi lại.
Cô ấy liếc chiếc vòng đặt trên bàn, rồi đưa cho tôi một mảnh giấy nhỏ màu vàng.
“Đêm nay dán lên người khi ngủ.”
Tôi mím môi, nắm chặt trong lòng bàn tay, khẽ cảm ơn ấy.
Ngay sau đó, tôi thấy ấy tiện tay ném một mảnh giấy nhỏ khác lên giường của Điềm Điềm.
Tôi hơi ngập ngừng, rồi kéo rèm giường lại.
Không ngờ, đêm đó tôi lại mơ thấy một giấc mơ.
Một người đàn ông đứng cách tôi vài bước, gọi tôi là Gia Gia, còn thích tôi.
Người đó có gương mặt rất đẹp, lông mày kiếm, mắt sáng, sống mũi cao, đúng kiểu tôi thích.
Tôi bước lên một bước, đột nhiên dừng lại, chằm chằm vào người đàn ông ấy.
Trong đầu chợt nhớ lại lời Trương Tư Vũ từng trong ký túc xá:
“Trong mơ không thể rõ mặt người. Nếu gương mặt trong mơ rất rõ, thì hắn không phải người, mà là…”
Vậy nên – tôi gương mặt rõ ràng trước mắt, chỉ cảm thấy gai người.
Lúc này, người đàn ông thấy tôi dừng lại, liền bắt đầu lao về phía tôi.
Tôi sợ hãi hét lên, chợt thấy hắn bị một tia sáng màu vàng bắn bật ra xa, sau đó trước mắt lóe sáng, tôi bỗng bừng tỉnh.
3
Ký túc xá rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập của tôi.
Tôi sờ sau lưng, phát hiện đã ướt đẫm mồ hôi.
Định thần lại, tôi nắm chặt mảnh giấy nhỏ trong tay, định trở mình ngủ tiếp thì nghe thấy Điềm Điềm nằm giường bên cạnh khẽ rên lên hai tiếng, giống như đang mơ.
Chắc không sao đâu… Nhớ lại việc Trương Tư Vũ cũng ném mảnh giấy lên giường ấy, tôi trấn an bản thân, rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Lần tỉnh dậy tiếp theo là bị tiếng hét chói tai đánh thức.
Tôi vội kéo rèm giường ra, phát hiện Điềm Điềm đang đứng dưới giường, giơ cổ tay mình lên, giọng có chút run rẩy: “Cái, cái vòng này, sao lại ở trên tay tớ?”
Tôi và Đỗ Linh không hẹn mà cùng về phía Trương Tư Vũ đang thò đầu ra từ giường.
“Các cậu tôi gì,” ấy nhún vai, “không phải tôi đeo cho cậu ấy đâu.”
Điềm Điềm tức giận: “Cậu! Nhất định là cậu lại bày trò ma quỷ!”
Bạn thấy sao?