Cố Đình Huyền bật khẩy:
“Mục Vãn Thanh, bớt chơi cái kiểu tiểu thư đỏng đảnh đi.”
“Đấu giá mà, ai trả giá cao thì người đó thắng.”
Anh ta giơ tay ôm lấy vai Lâm Mộng Dao, hành thân mật không kiêng dè:
“Hơn nữa, tôi định mua bộ này tặng cho Mộng Dao.”
“Muốn có ? Tùy bản lĩnh của .”
Tôi siết chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến mức rớm máu.
“Cố Đình Huyền, tôi hỏi lại lần nữa—bộ trang sức này đối với tôi có ý nghĩa đặc biệt.”
“Anh nhất định phải tranh với tôi đến cùng sao?”
5
Cố Đình Huyền không trả lời, chỉ lạnh lùng giơ bảng lên:
“60 triệu.”
Không . Đó là di vật mẹ tôi để lại. Tôi không thể để nó rơi vào tay người khác. Càng không thể để Cố Đình Huyền mua rồi tặng cho Lâm Mộng Dao.
Tôi lại giơ bảng:
“65 triệu.”
“80 triệu.” Cố Đình Huyền không hề do dự.
Tôi cắn chặt răng:
“85 triệu.”
Đây gần như là tận cùng số tiền tôi có thể xoay sở ngay lúc này.
Cố Đình Huyền bật :
“Mục Vãn Thanh, tôi biết đây là giới hạn của rồi.”
“Đừng cố chống đỡ nữa.”
“Đấu giá thì phải trả tiền, không thì sẽ bị truy cứu trách nhiệm pháp lý đấy.”
Anh ta chẳng cần xác nhận gì, như thể đã nắm chắc rằng tôi không thể tiếp tục theo giá.
Sau đó, lại giơ bảng lên:
“100 triệu.”
Giọng người điều khiển phiên đấu giá trở nên phấn khích:
“100 triệu! Tổng giám đốc Cố ra giá 100 triệu! Còn ai muốn ra giá cao hơn không?”
Tôi nắm chặt bảng đấu giá trong tay, —không thể nào giơ lên nổi nữa.
“100 triệu, lần thứ ba!” Cộp!
“Thành giao! Xin chúc mừng Tổng giám đốc Cố đã thắng đấu giá bộ trang sức Lưu Quang tuyệt đẹp này!”
Ánh đèn hội trường sáng trở lại, buổi đấu giá kết thúc.
Tôi bước đến trước mặt Cố Đình Huyền:
“Tổng giám đốc Cố, đưa ra điều kiện đi—đổi bộ Lưu Quang cho tôi.”
Anh ta thậm chí còn không buồn liếc tôi, chỉ lặng lẽ trao từng chiếc hộp đựng trang sức cho Lâm Mộng Dao.
Cô ta lựa đúng cái hộp đựng bộ Lưu Quang, nâng niu cầm lấy.
Bỗng nhiên, ta giả vờ thảng thốt hét lên:
“Á!”
Chiếc hộp rơi khỏi tay.
Dây chuyền, hoa tai, vòng tay… Tất cả văng ra tung tóe, rơi lả tả xuống sàn.
Những viên đá quý gắn trên sợi dây chuyền đều vỡ tan tành.
Tôi chằm chằm vào những mảnh vỡ dưới đất, nụ của mẹ như hiện lên trước mắt—rồi cũng tan biến theo từng mảnh ngọc vụn.
“Lâm Mộng Dao!”
Tôi giơ tay lên, định tát thẳng vào mặt ta.
Nhưng cổ tay tôi bị Cố Đình Huyền nắm chặt một cách thô bạo.
Ngay sau đó— “Chát!”
Anh ta tát mạnh vào mặt tôi.
Cả hội trường lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều sửng sốt cảnh tượng trước mặt.
“Cô ta chỉ là không cẩn thận! Mục Vãn Thanh, loạn đủ chưa?!” “Cô xem mình giờ giống cái gì! Còn dáng vẻ của một phu nhân hào môn nữa không?!”
“Tôi cảnh cáo , nếu còn tiếp tục quậy vô lý như —chúng ta ly hôn!”
Má tôi nóng rát, đau đến chảy nước mắt.
Đúng lúc ấy, một giọng nghiêm nghị vang lên:
“Cố Đình Huyền, đây chính là cách từng hứa sẽ thương và bảo vệ con tôi sao?
Xem ra là nhà họ Mục chúng tôi đã quá nhân nhượng, đến mức các người dám cưỡi lên đầu mà càn rồi!”
6
Ba tôi đã đến.
Vẻ ngạo mạn và mất kiên nhẫn trên mặt Cố Đình Huyền lập tức tan biến hơn nửa, Anh ta lúng túng buông tay khỏi Lâm Mộng Dao.
“Ba… sao ba lại tới đây?”
Giọng ta trở nên cung kính, xen lẫn lấy lòng.
Ba tôi chẳng thèm ta lấy một cái, bước thẳng đến đỡ lấy tôi.
Vừa thấy ba, nước mắt kìm nén trong mắt tôi cuối cùng cũng rơi xuống:
“Ba… cuối cùng ba cũng đến rồi.”
Khi ông thấy vết tát trên mặt tôi, cả người ông run lên, trong mắt đầy đau lòng và áy náy:
“Con ngoan, đau không? Xin lỗi con, là ba đến muộn.”
Sau khi trấn an tôi, ba quay sang Cố Đình Huyền, giọng trầm thấp mà lạnh lẽo:
“Xem ra, nhà họ Cố các người chưa từng xem trọng nhà họ Mục. Vậy thì… ta cũng chẳng ngại để thế giới này thiếu đi một tập đoàn Cố thị!”
Có ba chống lưng, tôi rút tờ đơn ly hôn ra, ném thẳng vào mặt Cố Đình Huyền:
“Được lắm, Cố Đình Huyền. Chúng ta ly hôn!”
“Anh là đồ phế phẩm, tôi sớm đã chẳng buồn giữ nữa rồi!”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?