Tôi chằm chằm vào khuôn mặt đã tái mét của ta, mỉm , rồi cầm bản hợp đồng lên.
“Xoẹt!”
Tôi xé— Từng trang, từng trang một, bị tôi xé vụn thành mảnh nhỏ.
Tôi tung tay lên, vô số mảnh giấy bay lả tả, rơi xuống người Cố Đình Huyền và Lâm Mộng Dao.
Cố Đình Huyền hoàn toàn bùng nổ, lao thẳng đến trước mặt tôi:
“Mục Vãn Thanh!!! Cô rốt cuộc muốn gì?! Cô điên thật rồi sao?!”
Tôi lùi lại một bước, nụ trên mặt cũng dần thu lại.
“Điên à?” “Cố Đình Huyền, tôi thấy mới là người điên.”
Tôi ta, ánh mắt đã chẳng còn chút cợt nào:
“Bản hợp đồng này là tôi đàm phán có . Giờ tôi không vui nữa, hủy đi, thì sao nào?”
Dự án này đã bị đình trệ rất lâu, phía đối tác cũng rất cứng rắn, khiến Cố Đình Huyền đau đầu không thôi. Mà người phụ trách phía bên A chính là Vương, người đã tôi lớn lên từ bé.
Tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, mập mờ nhắc đến công ty của Cố Đình Huyền,
Chú Vương lập tức đồng ý ngay.
Sau đó, trùng hợp là Lâm Mộng Dao cử đi ký hợp đồng, nên mới thuận lợi hoàn tất.
“Cô đàm phán hợp đồng này?! Mục Vãn Thanh, cũng biết dối phải có giới hạn chứ?”
“Bản hợp đồng này là Mộng Dao theo sát hơn một tháng, ngày đêm vất vả mới có !”
“Bây giờ chạy đến xé nát nó, lại còn dám trơ mặt là công lao của mình?!”
“Cô còn biết xấu hổ không hả?!”
Đúng lúc này, Lâm Mộng Dao cũng bắt đầu sụt sịt khóc.
Cô ta đầy tủi thân Cố Đình Huyền, nước mắt lã chã rơi:
“Tổng giám đốc… Dự án này thật sự là em theo suốt cả tháng, ngày nào cũng tăng ca đến khuya, chuẩn bị tài liệu không biết bao nhiêu lần…”
“Em biết phu nhân không thích em, … cũng không thể tùy tiện vu khống như , chối bỏ mọi nỗ lực của em mà… hu hu hu…”
Cô ta khóc đến run cả vai, như thể bị oan khuất đến tận trời.
Tôi lần đầu tiên thẳng mặt ta.
“Ồ?”
“Cô là ký hợp đồng này?”
Tiếng khóc của Lâm Mộng Dao khựng lại trong giây lát.
“Vậy thì tôi nghe xem, ký thế nào?” “Bản kế hoạch dự án đâu? Lấy ra cho tôi xem một chút nào.”
“Hoặc là, dám gọi điện ngay bây giờ cho Tổng giám đốc Vương bên công ty Kenlin không?” “Xem thử ông ấy ký hợp đồng là vì , hay là nể mặt tôi?”
Sắc mặt Lâm Mộng Dao lập tức trắng bệch. Cô ta há miệng, ánh mắt hoảng loạn sang Cố Đình Huyền, Lắp bắp nửa chữ cũng không ra.
“Hừ.” Tôi bật khinh bỉ.
“Chẳng gì cả mà cũng dám nhận công trạng to thế.”
“Thư ký Lâm da mặt cũng dày thật đấy.”
“Làm thư ký mà năng lực công việc thì kém cỏi, tâm tư thì toàn dùng vào mấy trò mờ ám.”
Tôi liếc bộ váy ôm sát ngắn cũn cỡn trên người ta, Và đôi tất lưới đang khoe trọn đôi chân:
“Ăn mặc kiểu này đi , định quyến rũ ai?” “Hay là nghĩ chỉ cần dựa vào thân thể là ký hợp đồng?”
“Công ty này có ai tử tế mà lại mặc tất lưới đi không?” “Cô tưởng mình là con mèo hoang quyến rũ thật chắc?”
Tôi cúi đầu, thấy trên mắt cá chân ta còn treo một phần chiếc vòng cổ của tôi.
“Còn nữa, ai cho lá gan dám lấy vòng cổ của tôi vòng chân hả?”
“Tháo ngay lập tức!”
Lâm Mộng Dao bị tôi quát cho run rẩy cả người, Cố Đình Huyền lập tức kéo ta ra sau lưng bảo vệ:
“Mục Vãn Thanh! Cô đừng quá đáng!”
Tôi không thèm thêm một câu vô ích, lập tức ra hiệu cho trợ lý:
“Gỡ cái dây chuyền dưới chân ta cho tôi.”
Lâm Mộng Dao thét lên một tiếng rồi lùi lại, vẫn bị trợ lý tóm lấy, Thô bạo kéo phăng sợi dây chuyền xuống.
Trợ lý cung kính đưa chiếc vòng lại cho tôi.
Tôi nhíu mày đầy ghét bỏ:
“Vứt vào thùng rác.”
“Đồ bẩn thỉu.”
Tôi lạnh lùng thẳng vào Cố Đình Huyền:
“Bây giờ, ngay lập tức, sa thải ta.”
“Tôi không muốn thấy người đàn bà này xuất hiện trong công ty thêm lần nào nữa.”
Lồng ngực Cố Đình Huyền phập phồng dữ dội vì giận dữ:
“Mục Vãn Thanh! Cô thật là quá quắt!”
“Mộng Dao việc chăm chỉ, năng lực xuất sắc, chỉ vì thù oán cá nhân mà đòi đuổi ấy?”
Anh ta trừng mắt tôi như thể tôi là kẻ không biết lý lẽ nhất thế gian.
Tôi bình tĩnh hỏi lại một lần nữa:
“Vậy tức là… không sa thải?”
“Không!” Anh ta nghiến răng trả lời dứt khoát.
“Tôi tuyệt đối không sa thải Mộng Dao!” “Cô ấy không có lỗi gì cả! Người có lỗi là ! Kẻ rối cũng là !”
“Bây giờ! Lập tức! Dắt mấy con súc sinh kia cút khỏi đây!” “Nếu không đừng trách tôi gọi bảo vệ tống cổ ra ngoài!”
Tôi ta chằm chằm, rồi… mỉm .
“Được.” “Cố Đình Huyền, cứ chờ đấy.” “Đừng hối hận.”
Tôi quay người rời đi.
Nhưng chưa đi mấy bước, tôi đã bị nhóm bảo vệ mà Cố Đình Huyền gọi đến chặn lại.
Rõ ràng bọn họ đã nhận lệnh, muốn “mời tôi ra ngoài”.
“Tránh ra!” Tôi vùng vẫy giận dữ, lớn tiếng mắng:
Cuối cùng, tôi vẫn bị lôi đi bởi mấy bảo vệ, tay chân túm lấy như thể tôi là tội phạm.
Bạn thấy sao?