(9)
Tới khách sạn, xe vừa dừng lại, Thẩm Viễn Hàng đã lạnh mặt mở cửa xuống xe, đóng rầm cửa thật mạnh.
Ông ấy không muốn ở cạnh tôi thêm một phút nào nữa — mà tôi cũng thế.
Thẩm Sùng và cha cậu ta đi vào trước.
Tiểu Nhã ở lại trong xe với tôi thêm chút, ấy nhẹ nhàng an ủi:
“Mẹ, hôm nay là ngày vui, mình đừng vì mấy chuyện không đáng mà buồn nữa.”
“Anh Thẩm Sùng cũng , chẳng biết dỗ ba mà cứ đổ thêm dầu vào lửa. Về nhà con sẽ mắng ấy.”
Tôi thở dài, vỗ nhẹ tay Tiểu Nhã:
“Tiểu Nhã, mẹ sống cùng họ bao năm, mẹ hiểu họ rõ hơn con nhiều.”
“Mẹ biết con là người tốt. Chỉ mong là Thẩm Sùng đừng phụ lòng con.”
Tiểu Nhã hơi sững lại tôi, có vẻ nghi hoặc.
Tôi không gì thêm, nắm tay ấy cùng bước xuống xe vào khách sạn.
Hôm nay đến dự lễ kỷ niệm đám cưới vàng của tôi và Thẩm Viễn Hàng đều là học, cũ, người quen thân thiết.
Thẩm Sùng và Tiểu Nhã bận rộn tiếp khách, còn tôi với Thẩm Viễn Hàng ngồi trong phòng trang điểm, chờ chuyên viên đến mặt.
Cô thợ trang điểm là một trẻ, vừa thoa phấn vừa chuyện:
“Bác à, thật ra da bác nền rất đẹp, chỉ là ít chăm sóc nên hơi thô và có nếp nhăn thôi.”
Kỹ thuật ấy rất giỏi, trang điểm xong vào gương tôi như trẻ lại cả chục tuổi.
“Vẫn là già rồi, chứ hồi tôi còn trẻ, da tôi đẹp lắm đấy.”
“Bác không già chút nào đâu ạ, người ta như ông Trump bảy mươi tám tuổi vẫn tranh cử tổng thống kìa.”
“Tuổi bảy mươi mới là lúc dám chuyện lớn đấy!”
Câu ấy chạm đúng vào nơi sâu kín trong lòng tôi, có điều gì đó lặng lẽ bén rễ.
Thẩm Viễn Hàng hừ lạnh một tiếng, giọng chua chát:
“Người ta là tổng thống Mỹ, còn bà là nội trợ ở nhà, so sao ?”
Tôi mỉa:
“Đúng, tôi đâu bằng tổng thống Mỹ.”
“Nhưng ít ra tôi còn biết sống đàng hoàng.”
“Còn ông…”
Đúng lúc đó trang điểm cho tôi đã xong.
Tôi quay đầu, Thẩm Viễn Hàng đang ngồi cho trang điểm, ánh mắt lướt từ đầu tới chân ông ta, lạnh lùng :
“Sống cho ra dáng người trước đã rồi hẵng so sánh.”
Thẩm Viễn Hàng tức đỏ mặt như khỉ, thợ trang điểm cho ông ấy thì ngại ngùng vô cùng, vội vã cho xong rồi cùng trẻ rút lui khỏi phòng.
Tôi và Thẩm Viễn Hàng không ai với ai câu nào, mỗi người chăm vào điện thoại của mình.
(10)
Lúc lễ kỷ niệm sắp bắt đầu, Thẩm Viễn Hàng nhận một cuộc điện thoại.
Chưa mấy câu, ông ta đã vội vã rời khỏi phòng.
Tôi đứng bên cửa sổ phòng hóa trang, thấy ông ta cùng Thẩm Sùng rời khỏi khách sạn.
Thẩm Sùng lái xe chở ông ta đi rất nhanh.
Tôi lấy điện thoại, bấm gọi một số quen thuộc.
“A lô, Á Lan à, giúp tớ một việc nhé.”
…
Buổi lễ kỷ niệm đám cưới vàng của tôi kết thúc trong sự mất mặt và trống rỗng.
Tiểu Nhã gọi xe đưa tôi về nhà.
“Mẹ à, có thể ba với Thẩm Sùng gặp chuyện gì gấp thôi…”
Tôi cắt ngang lời ấy:
“Tiểu Nhã, mẹ biết mà, mẹ chưa bao giờ là ưu tiên của họ cả. Con về đi, mẹ muốn ở một mình.”
Tiểu Nhã hơi lo lắng:
“Mẹ, để con ở lại với mẹ nhé?”
Ban đầu tôi định bảo Tiểu Nhã về, nghĩ lại thì thôi — có ấy ở đây cũng tốt, xem như một người chứng.
“Được, con ở lại với mẹ.”
Tối hôm đó, khi Thẩm Viễn Hàng và Thẩm Sùng về thì đã nửa đêm.
Ngay lúc đó, Á Lan vừa gửi cho tôi loạt ảnh ấy lén chụp .
Một tấm là Trần Nguyệt Dung mặc váy liền màu hồng, đôi mắt ngân ngấn lệ Thẩm Viễn Hàng.
Một tấm là ta khóc sụt sùi dựa vào vai ông ta.
Và tấm cuối cùng — Thẩm Viễn Hàng đang nhẹ nhàng hôn lên má ta.
Nhận những bức ảnh này, lòng tôi lại rất bình tĩnh.
Tôi bảo Tiểu Nhã in những bức ảnh đó ra, còn với ấy vài câu.
Nói rằng Thẩm Viễn Hàng thật không biết xấu hổ, lớn ngần này tuổi rồi mà còn bày mấy trò trẻ con.
Tiểu Nhã lúng túng không biết gì, chỉ biết không ngừng an ủi tôi:
“Mẹ đừng buồn.”
Nhưng tôi không buồn.
Một chút cũng không.
(11)
Vừa bước vào cửa, Thẩm Viễn Hàng đã bị tôi ném thẳng xấp ảnh vào mặt.
Thấy rõ nội dung trong ảnh, ông ta vừa tức vừa xấu hổ.
“Triệu Tân Ninh, bà điên rồi à? Bà cho người theo dõi tôi à?!”
Tôi lạnh lùng thầm trong bụng — chưa gì đã mất bình tĩnh rồi sao?
“Thẩm Viễn Hàng, kỷ niệm đám cưới vàng, bao nhiêu khách khứa đang chờ, ông vì con bồ nhí mà vứt hết tất cả, sĩ diện ông để đâu rồi?”
Thẩm Viễn Hàng mặt mày cứng đơ, cúi xuống nhặt đống ảnh lên.
“Bà vớ vẩn gì đấy! Hôm nay là sinh nhật Nguyệt Dung, ấy vừa mới ly hôn.”
“Bà còn tổ chức linh đình lễ vàng này, khiến người ta chạnh lòng, rơi nước mắt, tôi ra an ủi ấy thì đã sao?”
“Chẳng phải tại bà mà ra à!”
Chương 6 tiếp:
Bạn thấy sao?