Chiếc Váy Cưới Của [...] – Chương 9

Sợ ta không tin, trước khi đến đây, tôi đã mang theo cả giấy chứng nhận phẫu thuật thai, nhét vào tay Thẩm Thính Lan.

 

"Khi tôi , tôi có thể chịu đựng tất cả mọi thiệt thòi, khi tôi không còn nữa, chẳng là cái thá gì hết."

 

"Không ai có thể kiểm soát tôi, đặc biệt là các người. Một triệu để sinh con cho các người? Mơ đi!"

 

"Nếu là đàn ông, ký đi, đừng để tôi khinh thường !"

 

Nói xong, tôi quay người rời đi mà không hề do dự.

 

Sau lưng, tôi nghe thấy tiếng bà Thẩm gào thét và Thẩm Thính Lan giận dữ.

 

Bước chân tôi nhẹ nhõm hơn hẳn.

 

Hóa ra, thoát khỏi ràng buộc lại khiến người ta vui đến thế.

 

Sau khi trở về từ biệt thự, tôi đến studio và mời toàn bộ nhân viên đi du lịch ở đảo Hải Nam.

 

Chúng tôi chơi bời suốt nửa tháng trời mới về.

 

Trong thời gian đó, tôi đã đổi số điện thoại và tất cả các cách liên lạc, chỉ giữ lại một vài người quan trọng.

 

Nửa tháng ấy, tôi như tái sinh.

 

Mỗi ngày, tôi đón ánh bình minh và cuối cùng cũng cảm nhận ý nghĩa thực sự của cuộc sống.

 

Cảm giác rằng cuộc sống tràn đầy hy vọng, và tương lai vô cùng tươi đẹp.

 

Khi trở về, tôi lập tức quay lại công việc.

 

Sự nghiệp của tôi là điều mà tôi thích và sẵn sàng cống hiến hết mình. Dù công việc vất vả, cảm giác bận rộn khiến tôi thấy thỏa mãn.

 

Ngày hôm sau khi trở về, Thẩm Thính Lan chặn tôi ngay trước cửa studio.

 

Nhìn thấy ta, tôi gần như không nhận ra.

 

Anh ta quá tiều tụy.

 

Chỉ sau nửa tháng, ta đã gầy đi rất nhiều, quầng thâm dưới mắt rõ rệt, ánh mắt đầy mệt mỏi và u ám.

 

Hoàn toàn khác với Thẩm Thính Lan mà tôi từng biết.

 

"Thời gian qua em đi đâu ? Sao không liên lạc với em..."

 

"Chúng ta đã sẽ bên nhau cả đời mà, tại sao em lại bỏ rơi , còn bỏ đứa con mà chúng ta mong chờ bao lâu nay? Sao em có thể nhẫn tâm như ?"

 

"Chúng ta đã quen nhau mười năm, trải qua bao nhiêu chuyện mới đến ngày hôm nay, thực sự nghĩ rằng cuối cùng mình đã có điều mình mong muốn. Em biết hôm đó vui thế nào không?"

 

"Nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Anh không hiểu, A Chỉ, sao lại như ?"

 

Anh ta từ từ tiến lại gần, định nắm tay tôi, "Vợ ơi, bất kể trước đây thế nào, em hãy cho thêm một cơ hội nữa, quay lại với . Đứa con mất rồi cũng không sao, chúng ta sẽ cố gắng lại, không?"

 

Tôi lạnh lùng hất tay ta ra.

 

"Đến nước này rồi, nghĩ chúng ta còn có thể bên nhau sao?"

 

"Tại sao? Chính rõ hơn ai hết mà, không phải tôi muốn rời đi, mà là ép tôi phải rời đi, hiểu chưa?"

 

Anh ta lắc đầu, "Nhưng chiếc váy cưới bị hỏng đâu phải trong dự tính của ! Hôm đó có bao nhiêu khách mời, còn có cả truyền thông, em bỏ đi giữa chừng, chẳng lẽ em muốn nhà họ Thẩm trở thành trò của cả Giang Thành sao?"

 

"Chỉ là một chiếc váy cưới thôi, váy nào mà chẳng ? Em nhất định phải loạn lên, biết phải xử lý thế nào?"

 

"Chuyện này là lỗi của sao? Sao em lại đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu ? Ly hôn, thai, em có nghĩ đến cảm giác của không?"

 

Tôi vốn nghĩ hôm nay Thẩm Thính Lan đến gặp tôi là để sám hối, không ngờ đến giờ ta vẫn cho rằng tôi là người vô lý loạn.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...