Chiếc Váy Cưới Của [...] – Chương 7

Giờ đây, ánh mắt họ tôi càng đầy sự căm ghét.

 

Mẹ Thẩm khịt mũi lạnh lùng, "Đang vui vẻ thì lại có thứ xui xẻo thế này xuất hiện, thật là xúi quẩy."

 

"Đừng giận mà ," Giang Dao Dao giả vờ thân thiết, lại gần dỗ dành, "Chuyện hôm đó thực sự là lỗi của cháu, chị Tống Chỉ tức giận cũng là chuyện bình thường, tất cả là lỗi của cháu, đừng giận chị ấy."

 

"Liên quan gì đến cháu? Chẳng qua là có người quá yếu đuối, chỉ vì một chút chuyện mà đòi ly hôn. Được, ly hôn thì ly hôn! Nhưng tôi cho biết, nếu ly hôn, đừng mong lấy một xu của nhà họ Thẩm!"

 

"Tôi cho hay, nếu không phải vì trong bụng đang mang con cháu nhà Thẩm chúng tôi, thậm chí chẳng có tư cách bước vào nhà này!"

 

"Đứa con xui xẻo đã chết cả bố mẹ mình, nhà họ Thẩm nuôi ăn mặc bao năm, Thẩm Thính Lan đã tổ chức cho một đám cưới lớn như , mà còn loạn lên, tưởng mình là cái thá gì?"

 

Tôi đã ở nhà họ Thẩm mười năm.

 

Những lời lăng mạ cay nghiệt như thế đối với tôi đã trở thành chuyện thường ngày.

 

Tôi về phía Thẩm Thính Lan.

 

Trước đây, mỗi lần tôi bị phạm, luôn đứng ra bảo vệ tôi.

 

Nhưng hôm nay thì không, chỉ ngồi đó, với đôi mắt lạnh lùng, lặng lẽ tôi.

 

"Cô ơi, đừng giận nữa, vì chuyện nhỏ thế này mà tự sức khỏe thì không đáng đâu." Giang Dao Dao lại thân thiết đưa nước cho bà Thẩm.

 

Bà Thẩm nhận lấy, "Theo tôi thấy, kể cả nếu nghe lời để Thẩm Thính Lan cưới Giang Dao Dao, còn hơn là cưới cái đồ xui xẻo này!"

 

"Cô đừng thế, chị Tống Chỉ sẽ không vui đâu…"

 

Miệng thì , Giang Dao Dao lại thách thức với tôi.

 

"Đừng lo, tôi vui lắm!" Lần đầu tiên, đối diện với sự nhục mạ của mẹ Thẩm, tôi phản kháng, "Cả ngày mở miệng ra là gọi tôi xui xẻo, sao, tôi đã gì đến bà chưa? Hay là trước khi tôi ra nước ngoài, không chuyển hết tài sản nhà tôi sang nhà bà? Vừa ăn vừa lấy, mà còn ngày ngày sỉ nhục, khó dễ cho tôi, các người đúng là giỏi thật đấy!"

 

"Còn tôi vô ơn, hủy đám cưới? Vậy để tôi hỏi, từ lúc bắt đầu chuẩn bị cho đến khi kết thúc, có phải là tôi lo liệu hết mọi thứ không? Các người đã tốn chút công sức nào chưa?"

 

"Tôi, Tống Chỉ, không nợ nhà họ Thẩm các người gì cả! Còn cái tiền ly hôn, tôi càng không thèm, hiểu chưa?!"

 

Lời vừa dứt, một cái tát mạnh giáng xuống mặt tôi.

 

Tôi bị cú tát đó đánh ngã xuống đất, tai ù đi, nửa bên mặt tê liệt.

 

Tôi trừng mắt Thẩm Thính Lan đầy tức giận.

 

"Đủ rồi! Tống Chỉ! Cô còn biết tôn trọng ai không? Ai cho phép chuyện với mẹ tôi như ?!"

 

Nỗi ấm ức chất chứa trong lòng bao lâu nay cuối cùng cũng bùng nổ, tôi lao đến và tát lại ta.

 

"Tôn trọng người lớn à? Phải xem người lớn có xứng đáng để tôi tôn trọng hay không!"

 

"Nhà họ Thẩm các người khinh thường người khác quá lâu rồi, tôi đã nhẫn nhịn đủ rồi!"

 

"Ly hôn đi, Thẩm Thính Lan, ly hôn ngay bây giờ, ai muốn hầu hạ thì cứ hầu, bà đây không thèm nữa!"

 

Mẹ Thẩm thấy con trai bị tôi đánh, liền hô hoán lao tới định tay chân với tôi.

 

Tôi nắm lấy cổ tay bà ta, đẩy bà ta ra. 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...