29. Lâm Lâm cầm chìa khóa về phòng, nhanh chóng rửa mặt qua loa rồi nằm xuống ngủ ngay.
Trong khi đó, điện thoại tôi rung lên, tin nhắn từ :
“Có dây sạc không? Điện thoại hết pin rồi.”
“Có.”
Tôi cầm dây sạc đến gõ cửa phòng .
Thật ra, tôi cũng muốn nhân cơ hội này cảm ơn .
Khi cửa vừa mở ra, tôi bất ngờ bị kéo mạnh vào trong.
Cánh cửa đóng lại sau lưng.
Bên trong không bật đèn, bóng tối bao trùm cả không gian.
Tôi định hỏi gì, thì bất ngờ môi mình bị phủ kín bởi một cảm giác mềm mại, ấm áp.
Cả thế giới như ngừng quay, đầu óc tôi trống rỗng.
Anh ép tôi dựa vào cánh cửa, hai tay giữ lấy khuôn mặt tôi, nụ hôn cuồng nhiệt và mạnh mẽ, không hề che giấu.
Chỉ một lát sau, buông ra.
“Giờ còn sợ nữa không?” Anh nhẹ, giọng hơi khàn khàn.
“Không…không sợ nữa.” Tim tôi đập mạnh như muốn nổ tung trong lồng ngực. Tôi đang hoảng loạn, cả thể xác lẫn tâm trí.
“Vậy thì tốt.”
“Tần Húc.” Tôi , ngẩn ngơ không nên lời.
“Ừm?” Anh vẫn ôm tôi, giữ lấy tay tôi.
“Vừa nãy…là ý gì?”
“Anh hôn em, dĩ nhiên là vì thích em, còn có thể là ý gì nữa? Em thử nghĩ xem?” Anh tôi, giọng như trêu chọc.
Mặt tôi nóng bừng, chắc chắn đã đỏ như gấc, may mà đèn vẫn tắt, nếu không thì xấu hổ chết mất.
“Em…em không biết…” Tôi cúi đầu, lắp bắp, không dám thẳng vào .
Thực ra, đây là lần đầu tiên tôi và hôn nhau.
“Không biết?” Anh bật khẽ, giọng mang theo chút lạnh lùng, rồi cúi xuống gần hơn, “Vậy để giúp em thử lại.”
Nói xong, lại cúi xuống, hôn tôi một lần nữa, lần này còn sâu hơn, mạnh mẽ hơn.
Tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực, tôi sợ mình sẽ không chịu nổi. Đưa tay lên đẩy , không hề nhúc nhích.
Mãi đến khi buông ra, môi vẫn kề sát môi tôi, chỉ cách nhau vài centimet, trầm mặc một lát rồi hỏi:
“Giờ thì sao? Anh hỏi lại lần nữa: , không?”
Lúc này đầu óc tôi rối bời, không còn tỉnh táo để suy nghĩ. Nhưng khi nghĩ đến những vấn đề thực tế, tôi lại cảm thấy do dự.
Tôi cố gắng bình tĩnh, nghiêm túc:
“Anh nghĩ chúng ta thực sự hợp nhau không?”
“Hợp về mặt nào?” Anh mỉm , bóp nhẹ tay tôi.
Tôi…
“Gia đình rất giàu, nhà em chỉ là một gia đình bình thường. Chúng ta khác xa nhau quá, em đã 27 tuổi rồi, không còn là 18 ngây thơ nữa.”
“Em cảm thấy áp lực rất lớn.”
Anh im lặng một lúc lâu, sau đó : “Tiền của ba là của ông ấy, chẳng liên quan gì đến .”
“Em biết, chỉ là…” Em không biết phải diễn đạt thế nào.
“Thực ra, số lần gặp ba chỉ đếm trên đầu ngón tay. Từ nhỏ đến lớn, trong cuộc sống của chỉ có mẹ.” Anh thở dài, nắm lấy tay em, giọng mang chút trầm buồn.
“Mỗi khi nhớ ông ấy, chỉ có thể cầm tờ báo tài chính lên xem.”
Em sững người.
“Ba mẹ ly hôn rồi sao?”
Anh cũng ngẩn ra trong giây lát, cuối cùng khó khăn trả lời: “Coi như thế đi.”
Coi như thế đi?
Thì ra lớn lên trong gia đình đơn thân. Không ngờ một người từng nổi loạn như lại mang theo câu chuyện gia đình nhiều tổn thương như .
Sau đó, kéo tôi ngồi trên ghế sofa, kể về khoảng trống của thương từ cha trong cuộc đời mình. Nghe kể, tôi nhận ra rằng cuộc sống của không hào nhoáng như tôi từng nghĩ. Trái lại, nó mang nhiều đau khổ và thiếu thốn cảm.
Lòng tôi tràn ngập sự thương xót.
“Anh thật đáng thương.” Tôi gần như muốn khóc vì .
Gia đình tôi tuy bình thường, tôi lớn lên trong thương của cả ba lẫn mẹ. Nghĩ đến việc không thể thường xuyên gặp ba mình, chắc hẳn lúc nhỏ đã rất đơn và hay bị bắt nạt.
Tôi chủ hôn nhẹ lên má , coi như an ủi.
Anh hơi ngẩn ra trong giây lát.
“Ừ, cũng thấy mình…khá đáng thương.”
“Thôi nào, không sao đâu. Sau này em sẽ đưa về nhà em chơi. Ba mẹ em rất tốt, em sẽ bảo họ đối xử tốt với .” Tôi nắm chặt tay , an ủi suốt cả buổi tối.
Cuối cùng, vì quá mệt, tôi ngủ thiếp đi trên ghế sofa.
30. Sau này, Lâm Lâm biết chuyện tôi và ở bên nhau.
Cô ấy : “Đúng là muốn ghép đôi ai đó, thì phải du lịch tự túc, mà tốt nhất là kiểu gặp bão tố như thế này!”
“Nhìn hai người thành đôi, tớ cảm thấy những gì tớ chịu đựng trên đường đều đáng giá.”
Tôi vừa ngượng ngùng vừa thấy ấy có lý.
Một hôm mẹ tôi gọi điện, lại nhắc đến chuyện của Dương Xuyên.
“Nghe nó lại tìm khác rồi. Nhà con bé cũng không có điều kiện gì, hai đứa còn mua nhà ở khu tài chính, mượn đầu này đầu kia để trả tiền đặt cọc. Giờ công ty bất sản gặp vấn đề, công trình ngừng thi công mà ngân hàng thì vẫn đòi trả nợ. Hai vợ chồng suốt ngày cãi nhau. Mẹ nó còn mặt dày chạy đến nhà mình mượn tiền. Mẹ mà cho vay chắc đầu óc có vấn đề.”
Tôi nghe mẹ kể mà chỉ biết lắc đầu, cảm thấy câu chuyện này như một hồi kịch xa vời.
“Anh ấy cũng thật tội nghiệp.” Tôi khẽ .
“May mà lúc đó con không cưới. Nghĩ lại mẹ còn thấy rùng mình. Nghe thằng bé đó hình như…có vấn đề, việc có con chắc cả đời khó mà .”
“À…” Tôi nhớ lại lần khám sức khỏe tiền hôn nhân, lúc hỏi kết quả, ta cứ quanh co chưa có. Thì ra là như …
Sau đó, tôi khuyên mẹ không nên để tâm đến chuyện của họ nữa. Dù sao cũng là chuyện của người khác, không liên quan gì đến tôi.
Về phần , đã hoàn toàn chuyển công tác về thành phố B.
Chúng tôi cuối cùng cũng kết thúc mối quan hệ xa.
Kỳ nghỉ Quốc khánh, dẫn tôi về nhà bố mẹ , đó là một căn biệt thự ven biển. Tôi chuẩn bị hai phần quà lễ để biếu.
“Chuyến đi thế nào? Hôm nay đến nhà mẹ hay nhà ba ?”
“Tuỳ thôi,” trả lời qua loa.
Tuỳ? Gì mà tuỳ chứ?
Nhìn biệt thự ngày một gần, tôi cũng không kịp hỏi thêm. Chỉ chỉnh lại trang phục, chuẩn bị tâm lý theo vào trong. Nghĩ bụng, lát nữa thấy ai thì sẽ biết là nhà ai.
Người ra đón là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp. Vừa đã biết là mẹ , vì rất giống bà.
“Cháu chào ạ” tôi lễ phép chào.
“Cháu là Yên Yên phải không? Mau vào đây!” Bà kéo tay tôi, nhiệt dẫn lên lầu.
“Cô đã biết cháu sẽ đến từ một tháng trước, đi mua sẵn rất nhiều quần áo cho cháu, xem cháu có thích không nhé.”
“Ơ…” Tôi luống cuống, quay sang đưa ánh mắt cầu cứu từ .
Anh chỉ khẽ gật đầu ra hiệu.
Mẹ dẫn tôi lên tầng hai, hào hứng kéo tôi thử từng bộ quần áo, vừa thử vừa không ngớt lời khen:
“Yên Yên xinh thật đấy. Con trai đúng là có mắt người. Nó giống y hệt ba nó, chỉ thích mấy đẹp thôi.”
“Hả?”
“Cháu cảm ơn ạ.” Tôi đỏ mặt vì khen nhiều quá.
Bà lại kéo tôi ngồi xuống, kể đủ thứ chuyện thời nhỏ của .
“Hồi cấp ba nó về nhà tuyên bố chắc nịch là có , bảo ba nó tăng tiền tiêu vặt.
“Kết quả chưa bao lâu, nó xị mặt về nhà bảo bị đá, còn bảo con bé đó giỡn cảm của nó. Khóc mấy ngày liền.”
“Ơ…Anh ấy thế thật ạ?” Tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
“Không lẽ… đó chính là cháu?” Mẹ tôi đầy bất ngờ.
Tôi không trả lời, bà đến nỗi ngả nghiêng.
“Không rồi, buồn quá, để xuống kể chuyện này với ba nó!”
“Chú cũng có ở đây ạ?”
“Cháu bảo ‘cũng’ là sao?” Bà tôi đầy tò mò. “Thằng nhóc nhà rốt cuộc đã gì với cháu?”
Tôi ngượng, không biết giải thích sao.
“Anh ấy với ly hôn rồi.” Tôi lí nhí trả lời.
Bà nghe xong sững người, rồi lại to hơn.
Bà vừa hỏi vừa nghe tôi kể lại mọi chuyện mà đã . Thế là, nửa tiếng sau, tại bàn ăn…
Người đàn ông trung niên đeo kính ngồi đối diện, chằm chằm .
“Nghe ba ly hôn rồi?”
Tôi xấu hổ muốn chết, thì chẳng hề bận tâm, mặt mày tỉnh bơ.
“Là ly hôn mà.”
“Đó là lúc con còn học mẫu giáo! Đến tiểu học ba mẹ đã tái hôn rồi!” Mặt ấy đỏ bừng vì giận.
“Thì cũng từng ly hôn mà, con đâu có sai.”
“Ừ, con đúng rồi đấy!” Chú ấy tức đến muốn bùng nổ, có tôi ở đây nên cố kiềm chế.
Sau đó, tôi và mẹ vào bếp chuẩn bị, bên ngoài vọng lại tiếng …
“Thằng nhãi, con theo đuổi thì cứ theo đuổi, lôi ba ra kể khổ gì, rồi, theo đuổi thành công là !”
“Ngày xưa ba theo đuổi mẹ không phải cũng năn nỉ bà ngoại, bịa chuyện là mồ côi cha mẹ sao?”
“Con!”
“Hơn nữa, con chỉ đang trình bày sự thật thôi. Cô ấy đâu có hỏi là hai người ly hôn khi nào. Với cả, ly hôn là vết nhơ của ba, sau này đừng nhắc đến nữa.”
“Bỏ đi, bỏ đi.”
Tôi nghe mà giật mình.
Mẹ nhẹ nhàng vỗ vai tôi, :
“Không sao đâu, trời sinh một vật khắc một vật. Nó trị ba nó, thì cháu cũng trị nó thôi.”
Tôi xấu hổ đến mức không biết gì.
Buổi tối, mẹ sắp xếp cho tôi ngủ ở phòng khách. Nửa đêm, lại mò qua.
“Anh gì ở đây thế?”
“Hôm nay ba mắng .” Anh tôi, tỏ vẻ đáng thương, “Em không định an ủi một chút sao?”
“An ủi thế nào?” Tôi đứng đờ ra.
“Như thế này!” Anh cúi xuống hôn tôi.
Nụ hôn kéo dài khiến đầu óc tôi choáng váng, dường như vẫn chưa thỏa mãn.
Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bế thốc tôi lên, nhờ ánh trăng, bước vào phòng ngủ.
Tôi nghĩ chắc đã bỏ bùa tôi, nếu không sao tôi lại không đẩy ra chứ?
Sự thật sau đó chứng minh rằng, dù sói có dịu dàng thế nào, thì nó vẫn là một con dã thú.
Anh lại cợt, nhẹ nhàng dỗ dành tôi:
“Công chúa nhỏ của giờ lớn rồi.”
Sau tất cả, vẫn nắm lấy tay tôi, không chịu buông.
Trước đây, tôi chẳng mấy để ý đến đồ hiệu, thậm chí còn không biết tên các thương hiệu.
“Anh sao lại thích em đến thế nhỉ?
“Ôm em rồi lại càng nhớ em, càng muốn em.”
Trong lòng tôi chỉ thầm nghĩ: Cảm ơn, , ơn tránh xa tôi ra.
Tôi mệt lả, cả người như rã rời.
“Ai ngựa hay không ăn lại cỏ cũ hả?” Tôi hất một câu.
“Tại ngày đó quá trẻ, ăn rồi mới biết là không đủ.”
“Em không có cảm giác an toàn, giữa chúng ta có nhiều khác biệt như , đảm bảo lần này không phải giỡn chứ?”
“Muốn đảm bảo thế nào?” Anh hỏi, “Hay là…để giao mạng sống của mình cho công chúa của ?”
Nếu không phải nghe tận tai, tôi chẳng dám tin vị bác sĩ nghiêm túc và chính trực trong bệnh viện lại là một người như thế này.
Sau đó tôi ngủ thiếp đi và mơ một giấc mơ.
Trong mơ, tôi lại quay về những ngày tháng cấp ba, khi tôi vừa quay đầu lại, liền bắt gặp nụ của .
“Đã nộp bài tập chưa?” Tôi trừng mắt .
“Xong rồi.” Anh đưa cuốn vở cho tôi.
Tôi cầm lấy, phát hiện có một tờ giấy nhỏ kẹp bên trong:
“Mãi mãi thần phục công chúa nhỏ của .”
End
Bạn thấy sao?