Chiếc Túi Bí Mật [...] – Chương 3

6.

Tháng Mười Hai, Nam Phi đang giữa mùa hè.

Không khí nóng ẩm, khác hẳn cái hanh khô của mùa đông ở Bắc Kinh.

Công việc tại trạm cứu hộ rất bận rộn.

Ngoài việc cứu hộ, chăm sóc và đưa vật hoang dã trở về tự nhiên, chúng tôi còn tiếp nhận cả những con chó mèo lang thang xung quanh.

Nhịp sống của tôi bị lấp đầy bởi công việc, nỗi đau quặn thắt cũng bị nén xuống, mỏng như một lớp bụi phủ trong góc tim.

Thế , nó vẫn có những lúc bất ngờ bùng lên.

Ví dụ như khi thấy một bóng lưng quen thuộc, trái tim tôi lại đau nhói.

Hay vào lúc nửa đêm giật mình tỉnh dậy, chạm vào chiếc gối trống trơn bên cạnh, cảm giác như rơi xuống vực sâu không đáy, gần như nghẹt thở.

Tỉnh dậy từ ác mộng, không còn ai khẽ vỗ lưng tôi, dịu dàng : “Đừng sợ, có ở đây.”

Những ngày đau bụng vì kỳ kinh nguyệt, cũng chẳng còn ai thức trắng đêm xoa dịu cơn đau cho tôi.

Tôi không thể kiểm soát nổi bản thân, vẫn không ngừng nhớ đến ta.

Như một kẻ phản bội chính mình.

Tôi tự nhủ: Không sao đâu, rồi sẽ ổn thôi.

Đây chỉ là một giai đoạn chuyển tiếp.

Đừng trách bản thân, toàn tâm toàn ý một người, không có gì đáng xấu hổ cả.

Chỉ là, ta không xứng đáng.

Chỉ là, chúng tôi vốn dĩ không hợp nhau.

Người đơn, không phải chỉ có mới là cách duy nhất để cứu rỗi.

Tôi học cách những cánh chim lướt ngang bầu trời, đàn hươu chạy giữa đồng hoang, vạn vật sinh sôi, cả sắc xuân tươi xanh.

Rồi dần dần, tôi cũng không còn đêm nào trằn trọc nhớ về ta nữa.

Anh ta trở thành một vết sẹo nhạt màu trên tim tôi, không đau, không ngứa, gần như không tồn tại.

Vậy nên, khi nghe tên ta từ miệng chị Vương, tôi lại có cảm giác như đã qua mấy kiếp người.

“Tiểu Nghiên à, sao em không sớm là trai em là đại thiếu gia nhà họ Kỳ?”

“Suýt nữa bọn chị bị dọa chết rồi đấy.

Thái tử gia đó vì tìm em, suýt chút nữa lật tung cả Bắc Kinh.

Sao em có thể dối rằng mình đã nghỉ việc chứ?”

Chị Vương gửi qua một đoạn video.

Tống Chi Vũ râu ria xồm xoàm, lao vào đơn vị của tôi, túm cổ áo giám đốc, gằn giọng:

“Các người giấu tôi ở đâu rồi?”

Tôi chưa bao giờ thấy ta mất kiểm soát như .

Anh ta trông như một kẻ điên đang trên bờ vực sụp đổ, không còn chút gì của vẻ lười nhác hay cao quý thường ngày.

Trước khi đi, để tránh rắc rối cho đơn vị, tôi đã dối rằng mình bị sa thải.

Tôi xóa số điện thoại, đóng tất cả tài khoản mạng xã hội.

Anh ta tìm không thấy tôi, như phát điên mà lục tung cả thành phố.

Đến khi kiểm tra hồ sơ nhân sự, mới phát hiện tôi vẫn thuộc biên chế đơn vị, lúc đó mới biết tôi đã lừa ta.

“Tiểu Nghiên, mau về đi! Anh với giám đốc sáng nay bị chửi thê thảm rồi!

Anh thật sự sợ thái tử gia này nát cả công ty mất.”

Video tự lặp lại, mỗi lần xem, tim tôi lại quặn đau.

Tôi không hiểu.

Anh ta rốt cuộc muốn gì?

Tại sao không thể buông tha cho tôi?

Bầu trời đêm buông thấp.

Tôi ngồi trên bãi cỏ, vùi mặt vào đầu gối, lặng lẽ khóc.

Một cái lưỡi ướt mềm nhẹ nhàng liếm lên tay tôi.

Là Cam Cam, báo con của trạm cứu hộ.

Vượt qua nó, tôi thấy Châu Tiến đang đứng phía sau.

Anh ấy đưa cho tôi một lon Coca lạnh, :

“Cô đang ủ rũ này, cần trạm trưởng của chúng tôi giúp gì không?”

7.

Châu Tiến cũng là người Trung Quốc, tính cách phóng khoáng, rất hợp chuyện với tôi.

Tôi mân mê lớp sương lạnh trên lon Coca, chậm rãi :

“Đơn vị gọi tôi về.”

Anh ấy hơi sững sờ:

“Không phải em bảo sẽ ở đây một năm rưỡi sao?”

Tôi không trả lời, chỉ cúi đầu vuốt ve Cam Cam.

Châu Tiến tôi một lát, bỗng hỏi:

“Nói thật đi, tại sao em lại đến đây? Chỗ này không phải ai cũng muốn đến đâu.”

Bầu trời đêm yên tĩnh và rộng lớn, khiến con người ta cảm thấy thành thật hơn.

Tôi cong môi, khẽ :

“Thật ra cũng chẳng có gì vẻ vang đâu.

Miệng thì theo đuổi ước mơ, thực chất là để chạy trốn một người, một mối .”

“Tôi từng rất một người, đến mức dốc hết tất cả, mơ về một mái ấm, mơ về những đứa trẻ của hai đứa.”

“Nhưng sau cùng mới phát hiện, đến cả cái tên của ta, cũng là giả.”

Châu Tiến cẩn thận dò hỏi:

“Em bị lừa à?”

Tôi phì , bầu không khí ảm đạm đột nhiên có chút hài hước.

“Không phải đâu.”

Tôi trừng mắt ấy:

“Anh ta là thiếu gia nhà giàu, chỉ vì muốn ‘trải nghiệm cuộc sống’ mà đương với con bé nghèo như tôi suốt hai năm trời.”

“Lúc tôi biết chuyện, tôi tức điên, thế là bỏ chạy luôn.”

Nói xong, tôi hơi sững lại.

Hóa ra, tôi đã có thể về Tống Chi Vũ bằng giọng điệu nhẹ bẫng như , thậm chí còn có chút trêu chọc.

Những nỗi đau từng dày vò tôi đến mức sống không bằng chết, giờ chẳng khác gì hạt bụi lơ lửng trong vũ trụ.

“Vậy chuyện đơn vị gọi em về, có liên quan đến ta không?”

Tôi gật đầu.

Châu Tiến bóp nát lon Coca, thăm dò hỏi:

“Thế em có muốn quay về không?”

Cam Cam cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe, ươn ướt tôi.

Lúc mới tới đây, nó cứ thích nhảy bổ ra, nhe răng dọa tôi.

Nhưng khi thấy tôi thực sự sợ hãi, nó lại lập tức dụi đầu vào người tôi, như muốn dỗ dành.

Không chỉ có Cam Cam, còn có voi con Lulu, sói nhỏ A Côn, cún con Habi…

Những ngày sống ở đây, chúng đã trở thành một phần trong cuộc đời tôi.

Cùng tôi chạy băng băng qua thảo nguyên dưới bầu trời đầy sao, cho tôi sự bầu dịu dàng mà tôi chưa từng có trước đây.

Chúng là gia đình của tôi.

Tôi không muốn rời đi.

Tôi lắc đầu:

“Em không muốn về. Em thích nơi này. Em muốn ở lại.”

Một giọng khàn khàn bỗng vang lên từ phía sau.

“Thế còn ?”

“Yên Nghiên, phải sao?”

Cả người tôi cứng đờ.

Người mà tôi nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại, thế mà lúc này lại đứng ngay trước mặt tôi.

Dáng vẻ phong trần mệt mỏi, như đã đi qua ngàn vạn dặm chỉ để tìm tôi.

7

Tôi từng nghĩ Kỳ Lệnh Thâm sẽ tìm đến, không ngờ lại nhanh đến . Trong văn phòng u tối, chúng tôi chằm chằm vào nhau.

“Tại sao em lại bỏ đi?”

Đôi mắt ta đỏ ngầu.

“Em có biết không, sắp phát điên vì tìm em rồi.”

Đôi mắt đỏ hoe, thứ cảm dằn vặt trong đáy mắt ta, trông chẳng khác gì một tù nhân bị giam cầm bởi . Nhưng ta có tư cách gì mà như ?

“Về với .”

Anh ta vươn tay kéo tôi.

Tôi ta, ánh mắt đầy châm biếm.

“Về gì? Để tiếp tục trò tiêu khiển cho Kỳ thiếu gia à?”

“Không !”

Anh ta tức giận gầm lên, cắt ngang tôi.

“Anh giấu thân phận là sai, em nghĩ đối xử với em là giả sao?”

“Yên Nghiên, em có trái tim không ?”

Nực quá. Cười đến mức nước mắt cũng rơi xuống rồi.

“Phải, tốt với em lắm.

Tốt đến mức để em bốn công việc một lúc, đói đến đau dạ dày cũng chẳng dám ăn một bữa đàng hoàng.

Tốt đến mức em vì tiết kiệm mười mấy tệ tiền xe mà đi bộ về nhà giữa đêm, suýt chút nữa bị mấy tên côn đồ quấy rối.

Đại thiếu gia Kỳ, đám nghèo khổ chúng tôi giãy giụa để sống có vui không?

Nuôi em như nuôi một con chó, khiến sung sướng đến thế sao?”

Mặt ta tái nhợt.

“Không phải như .

Anh thừa nhận, lúc đầu chỉ muốn chọc tức ba .

Anh muốn chứng minh rằng, dù không mang danh thiếu gia nhà họ Kỳ, dù tay trắng, vẫn có thể có một tốt .

Hôm đó, khi thấy em trong quán cà phê, không biết tại sao lại muốn đến gần.

Anh vốn định chỉ chơi cho vui, em lại quá tốt.

Rõ ràng sống khổ như , vẫn như một mặt trời nhỏ, không ngừng viên , ủng hộ .

Em từng , dù thật sự chẳng có gì, em vẫn sẽ nuôi .

Chưa từng có ai vô điều kiện đối xử tốt với như .

Anh không muốn chia tay nữa.

Anh nghĩ rằng, đó là do không nỡ.

Nhưng hôm em biến mất, sợ hãi thật sự.

Anh sợ em sẽ rời xa mãi mãi.

Sợ rằng sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.

Yên Nghiên, em rồi.

Chúng ta bắt đầu lại có không?”

Cảm thật đấy. Hay đến mức tôi muốn vỗ tay khen ngợi ta luôn.

Tôi ta.

“Kỳ thiếu gia, diễn chưa đủ sao?

Anh đã giải thích lý do, đã bày tỏ cảm của mình.

Nhưng có ích gì?

Anh vẫn cứ đứng trên cao mà em chịu khổ, nhàn nhã hưởng thụ sự hy sinh của em.”

“Nhà tài trợ còn bao nuôi nhân, lo cho ăn cho uống tử tế.

Vậy em là gì? Một kẻ không biết xấu hổ mà tự lao vào sao?”

“Yên Nghiên!”

Anh ta quát lên, giọng đầy tức giận.

“Đừng bậy!”

Anh ta hít một hơi thật sâu, rồi rút ra một chiếc thẻ đen từ túi áo.

“Thẻ này không giới hạn.

Anh đảm bảo, từ giờ em sẽ không bao giờ phải lo nghĩ về tiền bạc nữa.”

Gương mặt này, tôi đã thuộc đến mức có thể phác họa lại từng đường nét.

Nhưng lúc này đây, nó lại trở nên xa lạ, lạnh lùng đến đáng sợ.

Đây mới là con người thật của ta.

Kẻ ban phát bố thí từ trên cao.

“Cút.”

Anh ta bật , giận đến mức cũng phải .

“Em kêu cút?”

“Anh vừa biết em ở Nam Phi đã lập tức đáp chuyến bay mười mấy tiếng để tìm em.

Vậy mà em lại kêu cút?”

“Cả Bắc Kinh không ai dám với câu này, Yên Nghiên, em nghĩ em là ai?”

Anh ta vung tay, quét rơi chiếc đèn bàn trên bàn việc.

Chiếc đèn vỡ nát thành từng mảnh vụn.

Cửa văn phòng bị đạp mở.

Châu Tiến lao vào, chắn trước mặt tôi.

“Anh này, tôi không biết ngang ngược thế nào ở Bắc Kinh.

Nhưng đây là trạm cứu hộ.

Anh xông vào trái phép, tôi có thể bắn chết ngay tại chỗ.”

“Mày là cái thá gì?”

Kỳ Lệnh Thâm rút súng từ thắt lưng, dí thẳng vào trán Châu Tiến.

“Cũng xứng giành của tao à?”

Châu Tiến nhếch môi khẩy.

“Bạn ?

Ngay cả tên thật của ấy còn không biết, mà cũng gọi là à?”

Sắc mặt Kỳ Lệnh Thâm tối sầm lại.

Ánh mắt ta u ám như bão tố, lấp ló cơn cuồng nộ.

Ngón trỏ trên cò súng khẽ .

“Tống Chi Vũ!”

Tôi đột ngột lao lên, đẩy mạnh ta ra, chắn trước Châu Tiến.

“Anh đủ rồi đấy!”

Anh ta sững sờ.

Vài giây sau, chợt bật như không thể tin nổi.

“Em vì hắn mà đẩy ra?”

“Em thích hắn đến sao?

Đến mức mạng sống cũng không cần?”

“Nhanh như đã thay lòng đổi dạ.

Yên Nghiên, em đúng là rẻ mạt thật.”

“Kỳ Lệnh Thâm!”

Sự kìm nén trong tôi cuối cùng cũng vỡ tung.

“Anh còn muốn sỉ nhục tôi đến mức nào nữa mới vừa lòng?”

Tôi không muốn khóc, không muốn bị ta xem thường, tôi không thể kìm nữa.

Anh ta là người tôi từng dốc cả sinh mệnh để , mà hết lần này đến lần khác hạ thấp tôi, sỉ nhục tôi.

“Đừng diễn nữa. Anh chưa bao giờ tôi.

Người thật sự sâu đậm sẽ không chịu nổi khi thấy đối phương chịu dù chỉ một chút tổn thương.

Dù có bị cuộc đời vùi dập đến gãy lưng, cũng sẽ cố che chở cho người mình thương, giống như tôi đã với .

Còn thì sao?

Anh tận hưởng nỗi đau của tôi, còn biến nó thành câu chuyện kể cho người khác.

Anh để mặc họ nhạo tôi, xem thường tôi, không hề một lời bảo vệ tôi.

Đó chính là của sao?”

Kỳ Lệnh Thâm đứng chôn chân tại chỗ, môi mím chặt.

“Anh từng hỏi tôi khi nào phát hiện ra thân phận của đúng không?

Được, tôi cho biết.

Là cái ngày tổ chức sinh nhật cho Ninh Ninh trong hội quán, tặng ta chiếc túi hàng hiệu cả triệu tệ.

Anh không nhận nhầm người đâu.

Người mặc đồ hầu rót rượu cho các người, bị các người giễu cợt, chính là tôi!”

Mặt ta lập tức tái nhợt.

“Từng câu từng chữ các người , tôi đều nhớ rất rõ.

‘Thái tử gia Bắc Kinh.’

‘Con bé nghèo.’

‘Loại hàng rẻ tiền này.’

‘Chơi chưa chán.’

‘Cô ta rất ngoan.’

Tôi chẳng khác gì một tấm giẻ rách, bị các người dẫm đạp, nghiền nát dưới chân.

Vậy mà khi đó, tôi vẫn còn vui vẻ, vẫn còn hào hứng với công việc thêm lương ba trăm tệ một giờ, mong ngóng kiếm đủ tiền để mua cho trai mình một chiếc điện thoại mới.”

Giọng tôi nghẹn lại, trái tim như bị bóp chặt đến vỡ vụn.

“Kỳ Lệnh Thâm, tôi đã chẳng còn lòng tự trọng nữa rồi.

Nhưng tại sao ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng của tôi, cũng muốn xé nát?

Tại sao còn muốn đập nát hình bóng cuối cùng của Tống Chi Vũ trong lòng tôi?”

“Tôi hận ! Tôi hận !”

Tôi đỏ hoe mắt, căm hận chằm chằm vào ta.

Kỳ Lệnh Thâm hoảng loạn, vội vàng bước lên muốn ôm tôi vào lòng.

Nhưng Châu Tiến đã lập tức đẩy ta ra.

“Anh muốn ép chết ấy sao?”

Kỳ Lệnh Thâm khựng lại, không dám tiến thêm bước nào nữa, chỉ có thể tôi, ánh mắt lần đầu tiên chứa đầy hoảng sợ và van nài.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân vội vã vang lên ngoài cửa.

Đồng nghiệp Phil lao vào, hét lớn.

“Châu! Có bọn săn trộm!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...