Năm trai tôi nghèo nhất, tôi bốn công việc để nuôi ấy.
Nhưng rồi tôi phát hiện, chiếc túi ta tiện tay tặng người khác cũng đủ để tôi dành dụm suốt mấy năm.
Bạn bè ta nhạo: “Cậu là thái tử gia đất Bắc Kinh, còn chưa chán diễn vai đương với em nghèo nhà cậu à?”
“Không có nhan sắc, dáng người cũng chẳng đẹp, cậu – đại thiếu gia nhà họ Kỳ – từ bao giờ lại thích loại hàng kém thế này?”
Anh ta không phản bác, chỉ lười biếng đáp: “Chưa chơi chán.”
Tôi không khóc, không ầm lên, chỉ lặng lẽ điền đơn xin tham gia cứu trợ vật ở Nam Phi.
Sau này nghe , thái tử gia nhà họ Kỳ đã lật tung cả Tứ Cửu Thành chỉ để tìm của mình.
1.
Lần đầu gặp lại Tống Chi Vũ ở KTV, tôi đứng sững người.
Anh ta nghiêng người ngồi bên máy chọn bài hát, một kéo tay áo ta nũng.
“Không quan tâm! Hôm nay em là nhân vật chính, em lớn nhất! Em muốn Kỳ hát chúc mừng sinh nhật cho em!”
Hội quán này thấp nhất cũng phải tiêu 300.000 tệ, từ bao giờ Tống Chi Vũ lại chơi với hội giàu có thế này?
Trong tai nghe, quản lý đang giục.
Tôi cắn răng bước vào, cúi người bưng rượu và trái cây cho đám công tử tiểu thư.
Cả bọn xôn xao trêu chọc ta và kia.
Bỗng nhiên, có người tinh mắt phát hiện sợi dây đỏ trên cổ tay Tống Chi Vũ, như thể phát hiện ra điều gì đó chấn .
“Cái quái gì đây? Chậc, hàng vỉa hè 5 tệ à? Anh Kỳ, nếu chán mấy chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn của mình, có thể bán lại cho tôi với giá V50.”
“Cút.” Một chữ lạnh lùng, kiêu ngạo như một mũi dao đâm thẳng vào tim tôi.
Là giọng của Tống Chi Vũ, tôi không nghe nhầm.
Anh ta tháo sợi dây đỏ ra, tiện tay ném lên máy chọn bài:
“Cô ấy xin ở chùa, là quỳ 108 bậc thang để cầu bình an. Hừ, không đeo thì lại khóc lóc, phiền phức.”
Đám công tử tiểu thư liếc mắt nhau, lập tức hiểu chuyện.
“Chậc, Kỳ, cậu là thái tử gia Bắc Kinh, còn chưa diễn xong vai đương với em nghèo à? Chơi bời thôi, nhan sắc chẳng có, dáng cũng chẳng đẹp, từ bao giờ đại thiếu gia như cậu lại thích loại này?”
“Chưa chơi chán.” Giọng điệu lười biếng mà quý phái. “Cô ấy ngoan.”
“Không sợ một ngày nào đó bị lộ, em nghèo của cậu ầm lên à?”
“Làm ầm cái gì?” Anh ta nhạt. “Hẹn hò với tôi, ấy có thiệt đâu.”
Như thể bị dội một chậu nước đá lên đầu, tôi lạnh buốt toàn thân, đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ gì nữa.
“OMG, bị gì ?!” Một người hét lên.
Tôi cúi xuống , không biết từ bao giờ đã đổ rượu lên đùi mình.
Rượu vang đỏ loang lổ trên váy, chiếc váy vốn đã ngắn, giờ dính sát vào da thịt.
Cả căn phòng toàn đàn ông, ai nấy đều tôi với ánh mắt thích thú.
“Em à, trò này cũ rồi đó, muốn chơi thì đây dạy em.” Một gã nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng.
Tôi ra sức giãy giụa, cúi đầu xin lỗi, cắn chặt môi không dám phát ra âm thanh.
Tôi sợ bị Tống Chi Vũ nhận ra.
Sợ ta thấy sự thảm của tôi.
Sợ lòng tự tôn của tôi sẽ bị nghiền nát hoàn toàn trong đêm nay.
“Ra ngoài.” Một giọng lạnh lẽo vang lên, ánh mắt ta không hề hướng về phía này.
“Anh Kỳ, đừng giận mà.” Cô sinh nhật đứng dậy, khoác áo cho tôi.
“Em à, muốn có cuộc sống tốt không sai, đừng đi đường tắt. Con chúng ta phải biết tự trọng, tự lấy mình, nhớ chưa?”
Tôi như một hề bị lột sạch quần áo, chạy trốn khỏi phòng.
Trước khi cánh cửa đóng lại, tôi thấy người ngồi bên máy chọn bài bỗng nhiên đứng bật dậy.
2.
Tôi chạy đến cuối hành lang như đang chạy trốn.
Điện thoại rung lên, hiển thị “Cún con ngoan ngoãn” – là Tống Chi Vũ.
Dưới ánh đèn nhấp nháy, tôi thấy ta đi qua đi lại trước cửa phòng.
Trên người toàn hàng hiệu, chỉ đứng đó thôi cũng đủ khiến ánh đèn hành lang trở nên mờ nhạt.
Đó là khí chất bẩm sinh của những kẻ thuộc tầng lớp cao quý.
Trước đây, tôi chỉ nghĩ ta trời sinh đã có phong thái đó.
Chưa từng nghĩ rằng khí chất đó phải nuôi dưỡng từ tiền bạc và quyền lực.
Tôi cúp máy, nhắn lại:
【Tăng ca, đang bận.】
Anh ta lập tức trả lời:
【Cúp máy với ? Bé con không nữa sao? Cún con tủi thân.jpg】
Sticker cún lắc đầu, vẻ mặt buồn bã lại trông rất buồn .
Thế , nước mắt tôi vẫn cứ trào ra không ngừng.
Anh ta đúng là diễn viên giỏi nhất thế giới.
Sao ta có thể lừa tôi như thế này?
Làm sao ta có thể nhẫn tâm lừa tôi như ?
Tôi muốn lao ra chất vấn ta, tôi không dám.
Bộ dạng thảm này của tôi, không xứng để đối diện với ta.
Lòng tự trọng của tôi đã bị ta nghiền nát hoàn toàn.
Tôi từng ngồi trước mặt ta, từng xu từng hào tính toán chắt chiu.
Ngay cả mua một cân khoai tây cũng phải đi so giá ba cửa hàng.
Chắc ta thấy tôi buồn lắm nhỉ?
Tin nhắn lại tới.
【Cún con cũng đang tăng ca đây, tối nay muốn ăn lẩu với bé con.】
【Đầu phố mới mở quán lẩu băng chuyền, 15 tệ ăn thỏa thích, xong việc đi nhé?】
【Bé con, sao không trả lời ? Cún con khóc nè.jpg】
Anh ta gọi video đến.
Nước mắt tôi như đê vỡ, tôi không dám nhận.
Tôi sợ mất kiểm soát.
Sợ bản thân sẽ sụp đổ.
Sợ dưới ánh mắt cao cao tại thượng của ta, tôi sẽ hóa thành một kẻ điên.
Tôi run rẩy cúp máy, nhắn lại rằng tôi đang họp, tối nay không rảnh.
Anh ta gửi lại một sticker ngoan ngoãn, thì mai đi.
Bản nhạc chát chúa từ một phòng bao nào đó vang lên, lấn át tiếng nức nở khe khẽ của tôi.
Mai ư?
Nhưng mà, Tống Chi Vũ, chúng ta đâu còn ngày mai nữa.
Cách tôi mười mét, Kỳ Lệnh Thâm tắt màn hình điện thoại, dựa vào tường, thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là một bóng lưng giống nhau mà thôi.
Yên Nghiên mà biết, hay xấu hổ đến đỏ mặt khi mặc váy ngắn trước mặt , sao có thể đến chỗ này để việc?
Phòng bao vẫn ồn ào náo nhiệt, ta lại bị kéo vào thế giới của những kẻ ăn chơi trác táng, bỏ qua cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Bỏ qua cả chút may mắn và hoảng hốt thoáng qua mà chính ta cũng không nhận ra.
Dù sao đi nữa, Yên Nghiên chưa bao giờ nỡ giận thật sự.
Bạn thấy sao?