5
Ba giờ chiều, điện thoại lại reo.
Là Giang Mộng Kỳ gọi đến.
Tôi vốn không định bắt máy, thấy hai chữ “Mộng Kỳ” trong danh bạ, tim tôi vẫn nhói lên một chút.
Tôi nghe máy, mở lời trước:
“Xem xong video chưa?”
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, rồi vang lên giọng mệt mỏi của nó:
“Mẹ… con có thể về nhà một chuyến không? Mình chuyện một chút…”
Tôi bật : “Con về nhà, hay về truyền thông khủng hoảng?”
Nó thở dài: “Mẹ, con thật sự không có ý mẹ tổn thương… Mẹ cũng biết tính nhà con rồi, ấy bốc đồng, hay nóng vội, không phải người xấu…”
“Chuyện lần này… là do ấy quá lo lắng. Khoản vay phòng khám bị kẹt, ấy cuống lên nên mới…”
Tôi cắt lời, giọng lạnh tanh: “Vì mà bịa ra chuyện tôi ép con sẩy thai, ăn cắp tủ thuốc, cắt nguồn vốn, rồi tung lên mạng câu view?”
“Anh ta lo lắng, thì tôi đáng bị dẫm lên để leo lên top tìm kiếm?”
Giọng Mộng Kỳ bắt đầu gấp gáp: “Anh ấy không có ý đó… con cũng không ngờ ấy lại như …”
“Con không ngờ à?”
Tôi bật khinh khỉnh: “Vậy tấm ảnh siêu âm trong video là ở đâu ra?”
Nó nghẹn họng không đáp nổi.
Tôi truy tiếp: “Là con phối hợp, hay là con mặc nhiên đồng ý?”
Mộng Kỳ không trả lời. Chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập, nặng nề của nó qua điện thoại…
“Mộng Kỳ, để mẹ cho con biết. Từ lúc con vào đại học, rồi đi du học, kết hôn, sinh con — từng bước một, có bước nào mẹ không dốc hết ruột gan ra giúp con không?”
“Cái tủ thuốc đó, là năm con bị viêm phổi hồi nhỏ, mẹ đã thức trắng ba ngày ba đêm canh con sốt, sau đó một mình vác từ núi Nga Mi về.”
“Năm đó con mới bảy tuổi, con còn nhớ con từng gì với mẹ không?”
Mộng Kỳ khe khẽ đáp: “Con … sau này lớn lên con muốn học Đông y, để nếu mẹ ốm, con sẽ kê cho mẹ loại thuốc tốt nhất.”
“Đúng .”
Tôi nhắm mắt lại, giọng nghèn nghẹn: “Thế mà giờ con đã ba mươi lăm tuổi, đứng bên cạnh người đàn ông đó, trơ mắt ta đẩy mẹ mình vào vũng bùn, mà không nổi một câu.”
“Con muốn cứu phòng khám, muốn cứu cuộc hôn nhân, thậm chí muốn giữ thể diện cho bản thân — thứ duy nhất con không cứu là mẹ mình, người đã sinh ra con.”
Điện thoại bên kia vang lên tiếng nghẹn ngào: “Mẹ… con chỉ là… con sợ quá…”
“Con sợ nếu mất quỹ, dự án sẽ chết hẳn. Con sợ dư luận bùng lên, uy tín công ty sẽ sụp đổ…”
“Con không phải không muốn … chỉ là con không biết phải mở miệng thế nào…”
Tôi lạnh giọng: “Vậy hôm nay con gọi cho mẹ là để gì? Muốn mẹ rút đơn? Không kiện nữa? Hay là muốn mẹ giả vờ tử tế, người mẹ hiền từ, ngậm miệng chịu đựng?”
Cuối cùng, Mộng Kỳ mới lí nhí: “Mẹ… mẹ có thể… tạm thời rút lại thư luật sư không? Nền tảng đã liên hệ với con rồi, họ vụ này có thể ảnh hưởng đến tài khoản, thậm chí liên quan đến kiện tụng…”
“Chỉ cần qua tháng này, con sẽ bảo nhà con xóa video, đăng bài xin lỗi.”
“Trước đây mẹ từng ‘gia đình yên ấm thì mọi chuyện mới hanh thông’ mà. Mẹ à, mình là một nhà mà…”
Tôi hít sâu một hơi, cầm điện thoại rời khỏi tai, đặt ra xa một chút.
Tôi sợ nếu giữ lâu thêm, tôi sẽ không kìm mà ném luôn cái điện thoại.
Tôi nhắm mắt, rành rọt từng từ:
“Mộng Kỳ, con không còn là đứa con mà mẹ từng biết nữa rồi.”
“Đứa con đó biết che chở cho mẹ, không phải đẩy mẹ ra chắn bão giùm mình.”
“Thư luật sư sẽ không rút, kiện cũng sẽ không dừng.”
“Khi nào con thật sự nghĩ thông suốt, hãy tự hỏi bản thân một điều: Con còn muốn người nhà của ai.”
Tôi dứt khoát cúp máy, ném điện thoại lên ghế sofa, các ngón tay run lên vì giận.
Đây không phải là chiến tranh lạnh — mà là tuyệt giao.
Ông Lâm ngồi bên cạnh tôi một lát, không gì, chỉ lặng lẽ đưa cho tôi một ly nước.
Tôi nhận lấy, nhấp một ngụm. Đắng đến tê đầu lưỡi.
Bạn thấy sao?