Chiếc Siêu Xe Và [...] – Chương 1

Sau khi uống rượu, tôi và thanh mai trúc mã đã điên cuồng hai lần.

Khi đang tắm, hắn lại lén lấy đi chìa khóa của tôi.

Sáng hôm sau, chiếc siêu xe giới hạn của tôi bị nhét đầy hoa hồng, là lời tỏ long trọng hắn dành cho một khác.

Bạn mới của hắn ngẩng cao cằm tôi, “Thấy chưa? Dù ấy lấy lòng , cũng là vì tôi.”

“Thấy rồi.”

Tôi mỉm rạng rỡ, “Nhưng theo kinh nghiệm người từng trải, ta sống chẳng ra sao cả.”

01

Ban đầu, tôi cũng đang phiền não vì không biết sao để cắt đuôi Thẩm Thời Thanh.

Ai mà ngờ có người đàn ông lại vừa đẹp trai vừa bất tài chứ?

Trong buổi dã ngoại,

Người vừa mới tỏ vội vàng muốn khoe khoang.

Nhưng khi lời tôi vừa dứt,

Cô ta liền biến sắc, “Cái gì mà sống không… Cô bậy bạ gì ?”

Ở phía xa, mọi người đang reo hò vì tài nấu nướng của Thẩm Thời Thanh.

Hắn bưng cánh gà nướng bước đến, “Bảo bối, thử cánh gà nướng đi.”

Vân Mịch lộ vẻ đắc ý.

“Cô Quan chỉ có một mình, Thanh, chúng ta không nên quan tâm ấy sao?”

Ánh mắt Thẩm Thời Thanh rơi lên người tôi.

Do dự một lát.

“Quan Quan, em muốn ăn gì thì tự đi lấy nhé, phải chăm sóc Vân Mịch, không rời .”

Rõ ràng tối qua,

Thẩm Thời Thanh còn mà giữ chặt chân tôi.

“Từ nay em đừng vào bất cứ thứ gì.

Để .”

Vậy mà chớp mắt,

Những lời tương tự lại với người phụ nữ khác.

Tôi thấy hơi khó chịu, đứng dậy.

“Tôi tự đi nướng.”

Ánh mắt tôi trúng bàn chân Vân Mịch đang len lén đưa ra định vấp tôi ngã.

Tôi nhếch môi .

“Hay là… tiện tay nướng thêm ít hàu nhỉ?

Có vài vấn đề, nên tranh thủ tuổi trẻ mà bổ sung cho kịp.”

Một nam một nữ.

Đồng loạt biến sắc.

02

Thẩm Thời Thanh lập tức đuổi theo mấy bước, “Em giận rồi à?”

“Đừng giận.” Hắn ôm lấy vai tôi, “Em biết thích kiểu như Vân Mịch, cũng không lâu đâu, đến lúc đó vẫn là em thân với nhất, không?”

Hắn nháy mắt liên tục.

Ám chỉ rõ ràng.

Tôi sầm mặt lại, “Ai cho phép tự tiện lái xe của tôi?”

Thẩm Thời Thanh sững người.

Biết nhau hai mươi năm, hắn từ trước đến nay chẳng mấy khi có ranh giới với đồ của tôi.

Muốn lấy thì lấy, muốn dùng thì dùng.

Có lẽ cũng không ngờ tôi sẽ đột nhiên trở mặt.

“Biết nhau một trận, tôi coi như xe, một ngày mười vạn, rửa sạch rồi trả lại cho tôi!”

Tôi quay đầu bước đi.

Không nhịn cảm giác bực bội.

Chiếc siêu xe đó là người kia tặng tôi.

Bị Thẩm Thời Thanh lấy đi dùng loạn xạ.

Cứ như món ăn vặt mình thích bị một kẻ hôi miệng liếm qua cái túi .

Toàn thân khó chịu.

03

Buổi tối có đốt lửa trại.

Mọi người tụ tập quanh nhau, bia chất đầy bàn.

Có người lớn tiếng hỏi:

“Các cậu quen nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ không có kiểu ‘chị em truyền thuyết’ đấy chứ?”

Sau tiếng khúc khích, lại có người tiếp lời:

“Ý là kiểu, với con trai thì chẳng có chút giới hạn nào ấy…”

Lời vừa dứt,

Những người biết chuyện quay sang tôi.

Là người duy nhất ở đây thân thiết với trai của người vừa .

Vân Mịch như không hiểu gì, “Trong tiểu thuyết đều , mấy người tự xưng là ‘chị em ’, thật ra từ lâu đã không sạch sẽ rồi, tôi có đúng không?”

“Đúng.” Tôi đáp lời.

“Cho nên với tư cách người từng trải, khuyên đừng thử với ta.”

“Chẳng thú vị gì.”

Người hiểu ý thì bật khẽ không nhịn .

Sắc mặt Thẩm Thời Thanh trầm xuống, “Quan Sa, đừng kiểu không có giới hạn như thế.”

Tôi đặt ly bia xuống.

Đứng dậy.

Thẩm Thời Thanh có người , ảnh hưởng lớn nhất với tôi chỉ là mùi hôi của đống hoa trong xe.

Nhưng dù tính khí tốt đến đâu,

Cũng không thể chấp nhận sự khiêu khích vô cớ và nhắm vào mình từ cặp đôi kia.

Vân Mịch theo bản năng lùi lại phía sau.

Thẩm Thời Thanh đứng chắn trước ta, nhíu mày.

“Quan Sa, đừng quá…”

Tôi ngồi xổm trước mặt Vân Mịch.

Nhìn vẻ mặt phẫn uất của ta, “Tôi buộc phải nhắc một câu, bất kể tôi và Thẩm Thời Thanh là quan hệ gì, thì trước hôm nay, vẫn chưa ở bên ta.”

“Dù tôi có là ‘chị em ’ đi nữa.”

“Thì nếu trai không phối hợp, e là cũng chẳng nên chuyện.”

“Cô không ưa tôi, là đang nhắm sai người rồi.”

Khi tôi đứng dậy, sau lưng vang lên tiếng khóc đầy bối rối.

Có người chạy đi.

Lại có người đuổi theo sau tôi.

“Chị Quan Quan đừng giận nữa, chị có điện thoại này!”

Màn hình điện thoại nhấp nháy trong đêm tối.

Tôi bắt máy, là giọng nam trong trẻo vang lên.

“Em đang ở đâu?”

“Chiếc xe tặng, em không thích sao?”

05

Chiếc siêu xe màu hồng ánh sao, cốp xe chất đầy hoa hồng cùng tông màu.

Video tỏ của Thẩm Thời Thanh nhanh chóng leo lên hot search.

【Trời ơi, siêu xe phiên bản giới hạn, quỳ về hướng nào mới có trai thế này?】

【Anh đẹp trai ơi em với, em không thích siêu xe đâu, chủ yếu thích hoa hồng tặng thôi.】

Chủ bài đăng vừa lên tiếng giải thích cách đây năm phút.

【Đó không phải xe của trai tôi, mà là của “chị em ” của ấy, nhất định bắt ấy lái xe đó đến tỏ với tôi.】

Một hòn đá ném xuống khơi dậy ngàn lớp sóng.

Khu bình luận điên cuồng cập nhật.

【Cái gì mà chị em , là cái tôi đang nghĩ tới đấy à?】

【Ờ… là chủ bài đăng tỏ , còn chị em nhảy vào , tôi hiểu đúng ý này không?】

【Cái kiểu tuyên bố chủ quyền như của “chị em ”, thật sự quá rẻ tiền luôn.】

Một tài khoản nhỏ không rõ danh tính đã gắn thẻ tài khoản của tôi.

Chủ bài đăng bên dưới trả lời.

【Bạn trai tôi ta chỉ thích thôi, thậm chí còn trai tôi “không sống tốt” nữa…】

Một đám cư dân mạng.

Kéo hết sang trang cá nhân của tôi.

【Tôi đến xem giỏi thế nào đấy, trộm/jpg】

【Chủ bài đăng có mở lớp không? Tôi không cần siêu xe đâu, học một nửa khả năng lừa đàn ông của , lấy một chiếc Mercedes là đủ rồi!】

【Vậy rốt cuộc trai người ta sống có tốt không?】

Lời lẽ đầy mỉa mai.

Từng chữ từng câu đều cố biến tôi thành hình tượng “chị em trà xanh bản nam tính.

Tôi hít sâu một hơi.

Gọi điện cho Thẩm Trì Chí.

“Thẩm Thời Thanh, tôi vô ý bị trẹo chân rồi.

“Xung quanh không có ai, tôi hơi sợ…”

06

Trong điện thoại, hắn do dự nửa giây.

“Em đang ở đâu, đến tìm em.”

Một giọng nữ ngạc nhiên vang lên, “Anh định đi đâu?!”

Qua điện thoại, rõ ràng cảm nhận ta đang tức đến mức dậm chân.

“Em còn đang giận đây, lại muốn ra ngoài tìm ta?!”

“Quan Sa giờ đang một mình ngoài trời, em cứ chờ ở đây, tìm ấy sẽ quay lại đón em ngay, không?!”

Đầu dây bên kia,

Vọng lại tiếng cãi vã giữa nam và nữ.

Rồi là tiếng bước chân người đàn ông chạy vội đi.

“Em đang ở đâu?!”

Ngừng một chút, hắn lại : “Đừng sợ, chờ ; chỉ cần em cần, nhất định sẽ luôn xuất hiện bên cạnh em.”

Tôi “á” lên một tiếng, giả vờ kêu đau.

Lập tức tắt máy.

Quay lại xe, cố nhịn mùi hoa hồng nồng nặc kia.

Tiếng cơ gầm lên, tôi lái xe về lại nội thành.

Chuyển sang chế độ máy bay, vừa kết nối Wifi, việc đầu tiên là đăng dòng trạng thái mới.

Tag tài khoản sinh hoạt của Thẩm Trì Chí.

【Nam chính lái siêu xe hôm nay, vẫn mở tin nhắn riêng, ai muốn xe Mercedes siêu xịn thì nhanh liên hệ nhé~】

Tiệm rửa xe đến lấy xe tôi đi.

WeChat vang lên hàng loạt tin nhắn thoại.

Giọng Thẩm Thời Thanh đã đổi tông.

“Em ở đâu?!”

“Điện thoại tắt, tìm mãi không ; sao có người thấy em lái xe đi rồi? Không phải em bị trẹo chân à?!”

“Khốn kiếp, bỏ mới lại để đi tìm em, mà em dám ?!”

Ting ting tang tang.

Điện thoại không ngừng reo lên.

Tôi bực rồi, cầm lên trả lời thẳng.

【Phí xe mười vạn, bao giờ thanh toán?】

Điện thoại lập tức yên tĩnh.

Giọng bên kia hạ thấp, “Anh đã bỏ ấy để đi tìm em rồi, em cứ yên tâm, dù có Vân Mịch, em vẫn là người không thể thay thế trong lòng .”

“Kể cả sau này em muốn, cứ với , nên đừng giận nữa có không?”

“Vân Mịch đang ầm lên, em giúp giải thích chút đi, tụi mình chỉ là chơi thân từ nhỏ thôi.”

Tôi bị cái kiểu coi mọi chuyện là lẽ đương nhiên của hắn cho bật .

【Hóa ra tôi đòi tiền, lại giả vờ không thấy?】

Rất nhanh, bên kia chuyển khoản.

131.400,00

131.400,00

Hai lần.

“Quan Quan ngoan, coi như đang dỗ em mà, lát nữa kéo Vân Mịch vào nhóm, em gọi ấy một tiếng chị dâu, coi như giúp giải thích không?”

“Còn nữa, đừng mấy câu đó nữa.”

“Tối qua là hồi hộp thật… dù sao… thấy mặt em là chịu không nổi rồi…”

07

Nhóm chat.

Ting ting tang tang vang lên không ngớt.

Quả nhiên, Vân Mịch bị hắn kéo vào nhóm.

Biểu cảm “chào mừng vợ ” bị Thẩm Thời Thanh spam khắp màn hình.

Một vài người chung cũng phụ họa, gửi mấy tấm ảnh chào đón.

Giọng của Vân Mịch mang theo vẻ dè dặt.

“Chị Quan Quan, là Thanh kéo em vào, bắt em xem chị với mấy người đàn ông trong nhóm như thế nào.”

“Em chỉ thôi, không gì, chị sẽ không để bụng chứ?”

Tất nhiên là không để bụng rồi.

Một vài đoạn ghi âm của Thẩm Thời Thanh, tôi đã chuyển thành văn bản, chụp màn hình và đăng lên nhóm.

【Anh đã bỏ ấy lại để đi tìm em rồi, em cứ yên tâm, dù có Vân Mịch, em vẫn là người không thể thay thế trong lòng .】

【Quan Quan ngoan, coi như đang dỗ em mà, lát nữa kéo Vân Mịch vào nhóm, em gọi ấy một tiếng chị dâu, coi như giúp giải thích không?】

Kèm theo hai khoản chuyển khoản với con số đầy ẩn ý.

Cả nhóm lập tức im phăng phắc.

Bạn vẫn còn ở khu cắm trại nhắn tin riêng cho tôi.

【Chị Quan Quan, bên này cãi nhau rồi!】

Tin tiếp theo là video.

“Rốt cuộc có ý gì?! Vừa mập mờ với Quan Sa lại còn đến dây dưa với em?!”

Thẩm Thời Thanh ôm trán.

Xung quanh có bè cố gắng giảng hòa.

Vân Mịch mắt đỏ hoe, đầy ấm ức.

Thẩm Thời Thanh ôm lấy ta, dịu giọng dỗ dành: “Nếu thật sự có ý với ấy, thì đã ở bên nhau từ lâu rồi, sao còn có chúng ta bây giờ chứ.”

“Bây giờ sẽ xóa ấy, cắt đứt quan hệ, không liên lạc nữa.”

“Được không bảo bối, đừng khóc nữa?”

Video kết thúc.

Tôi bỗng nhiên hiểu ra khái niệm “cạnh tranh giữa phụ nữ” là từ đâu mà có.

Nhóm chat vang lên.

Một người đàn ông chưa từng gì trong nhóm đã tag Thẩm Thời Thanh.

【Xe của tôi, lái đã tay chứ?】

Thẩm Thời Thanh: 【?】

【Chú nhỏ gửi nhầm à?】

Giọng điệu của Thẩm Tê Yến vẫn bình thản.

Tag tôi trong nhóm.

“Vé máy bay hai ngày sau, em đến đón chứ?”

Cả nhóm lại rơi vào im lặng.

Chưa kịp chặn, Thẩm Thời Thanh đã điên cuồng oanh tạc WeChat của tôi.

Đọc tiếp

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...