Lúc này, khi nghe tôi muốn bỏ cuộc, chị lập tức phân tích thiệt hơn cho tôi.
“Có phải gặp kẻ thù cũ không?
Hay em cãi nhau với ai à?
Cố gắng nhẫn nhịn một chút, em , mấy hôm trước chị còn gặp các nhà phê bình phim và báo chí, ai cũng nhất trí rằng em diễn rất tốt trong lần này.
Không đến 100%, ít nhất có đến 95% cơ hội em sẽ giành giải Nữ hoàng màn bạc đấy…”
— 95% sao?
Tôi ngẩng đầu lên.
Cười tự giễu.
Được các nhà phê bình phim khắt khe đánh giá cao là điều tôi không ngờ tới.
Nhưng thì có ích gì chứ?
Tôi đã dốc hết sức lực để có vị trí này.
Châu Diễn Thanh chỉ cần một câu , là có thể biến mọi nỗ lực suốt một năm qua của tôi thành công cốc.
“Em sẽ không giành giải đâu.”
Tôi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng .
“Giải thưởng đó đã ta trao cho Bạch Tuyết rồi.”
07
Tôi không nghe rõ người bên kia gì, hình như là chửi vài câu khá khó nghe.
Chưa đầy nửa tiếng sau, thân tôi đã xuất hiện.
Bên ngoài địa điểm trao giải đã bị cánh phóng viên vây kín.
Tôi không tưởng tượng nổi ấy đã phải tốn bao nhiêu công sức để lấy giấy phép thông hành và len lỏi vào phòng nghỉ của tôi.
Sau đó, ấy ôm chầm lấy tôi.
Ôm thật chặt và không ngừng an ủi.
“Không sao đâu, Tiểu Vụ.
Kệ mẹ cái giải thưởng c.h.ế.t tiệt đó, không cần thì thôi.
Chúng ta đi, không cần ở đây chịu đựng nữa…” Cô ấy nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi về phía lối đi của nhân viên mà ấy đã thu xếp.
“Chẳng mấy nữa mà không nhận giải, lại bị đám phóng viên bao vây, chịu đủ thứ sỉ nhục không đâu.”
Tôi thân của mình.
Trái tim vốn trĩu nặng giờ đã ấm áp lên đôi chút —
Nhìn xem, luôn có người đứng về phía mà không cần điều kiện.
Cô ấy vừa chửi rủa, từ Châu Diễn Thanh đến ban tổ chức, từ công ty giải trí đến giới truyền thông, chẳng chừa ai cả.
Khi chúng tôi thoát khỏi vòng vây an ninh, lặng lẽ lên xe,
tôi đã nắm chặt vô lăng, chiếc xe lao vút về phía trước —
Lúc đó, ấy mới chợt nhớ ra điều gì, quay mặt sang tôi hỏi.
“À đúng rồi, em muốn đi đâu ấy nhỉ?
Ra sân bay à…
Đừng là em đã mua vé rồi nhé?”
Tôi hít một hơi sâu.
Gật đầu.
Nhẹ nhàng :
“Đúng . Đi Na Uy.”
08
Với tất cả những gì đã xảy ra trước đó, lần này tôi đỡ bất ngờ hơn.
Ít nhất thì ấy không đạp phanh gấp ngay giữa đường.
Chỉ thở dài một tiếng, liếc tôi, ngón tay gõ nhịp trên vô lăng.
Cố gắng kiềm chế tính nóng nảy, chờ đợi lời giải thích của tôi.
Tôi cúi đầu, lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Mở email và tìm bức thư mời hợp tác trong một dự án phim mới nhận , rồi đưa nó cho ấy —
“Một bộ phim mới sắp khởi quay.
Địa điểm quay phim chính là ở đó.
Thời gian quá gấp rút, họ đã liên lạc trực tiếp với em, kịch bản cũng không tồi. Sau này em sẽ bảo họ liên hệ với chị để bổ sung hợp đồng.”
— Phía dưới thư mời.
Cái tên người gửi hiện lên rõ ràng.
Trì Chu.
09
Trì Chu.
Khi tôi còn học ở Học viện Điện ảnh, tôi đã nghe về ta rồi.
Một đạo diễn thiên tài nổi tiếng từ khi còn trẻ.
Năm 17 tuổi, đã thực hiện bộ phim ngắn đầu tiên của mình và giành giải thưởng quốc tế.
Nghe ta là người khắt khe, nghiêm túc, cầu rất cao, và có nhiều tính cách kỳ quặc.
Ví dụ như không bao giờ hợp tác với những ngôi sao đã giành giải thưởng lớn, chỉ thích việc với những diễn viên trẻ tuổi, ít tên tuổi.
Lý do là những diễn viên này có khả năng phát triển cao.
Và đầy thử thách.
Mặc dù quay phim rất khó, tất cả những tác phẩm do ta đạo diễn.
Dù là về danh tiếng hay doanh thu, đều đạt thành công vang dội.
Thực ra.
Vài năm trước.
Trì Chu đã từng liên lạc với tôi.
Tôi vẫn nhớ cảm giác lần đầu tiên nhận thư mời hợp tác từ ta qua email.
Đây là đạo diễn tài năng và nổi tiếng nhất trong giới hiện nay! Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn ????
Nếu , các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ ????
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web Kẹo Truyện. Vui lòng KHÔNG reup.
Nếu có thể nhận sự chỉ đạo từ ấy, kỹ năng diễn xuất của tôi chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhiều.
Tôi đã tìm gặp Châu Diễn Thanh và là người đầu tiên báo tin cho ấy.
Tôi nghĩ dù không vui mừng như tôi, thì ít nhất cũng sẽ cảm thấy hài lòng.
Nhưng phản ứng của rất lạnh nhạt.
Anh lặng lẽ tôi, dường như nhạt một tiếng.
Rồi từ từ, từng từ một, :
“Trì Chu?
“Không đi.
“Trừ khi em muốn từ bỏ mọi tài nguyên sau này, Thẩm Vụ.”
Bạn thấy sao?