Tôi ngăn ba Cố lại khi ông còn định lao lên:
“Bác à, dù sao thì cháu cũng sắp ly hôn với ta rồi, bác bớt giận đi.”
Cố Tư Thần tôi một cái.
Mẹ Cố không cam lòng, nắm lấy tay tôi:
“Tiểu Nhụy, trước khi ba mẹ cháu mất đã gửi gắm cháu cho bọn bác. Giờ nó ra chuyện như thế, mà bọn bác lại để cháu ra đi thế này… chẳng phải quá có lỗi với linh hồn của hai người già hay sao?”
Tôi khẽ mỉm :
“Yên tâm đi, ba, mẹ. Dù con có ly hôn, vẫn luôn xem hai người là ba mẹ của mình.
Chuyện Cố Tư Thần ra không liên quan gì đến hai người, xin đừng thấy áp lực trong lòng.”
Nói xong, tôi đưa hai lá bùa bình an vào tay họ:
“Tối nay con bay sang Bắc Mỹ, sẽ không về trong một thời gian. Hai lá bùa này, coi như con chúc ba mẹ bình an.”
“Tiểu Nhụy à…”
Hai bác còn muốn giữ tôi lại, tôi đã xoay người, không liếc Cố Tư Thần lấy một cái, lặng lẽ rời khỏi nhà họ Tần, đóng sầm cửa sau lưng.
Ba Cố tức giận ném cây roi xuống đất, chỉ vào mặt con trai:
“Tất cả là do mày! Một người con dâu tốt như thế lại bị mày đẩy đi! Mày đúng là không có phúc phần!”
Cố Tư Thần bật lạnh:
“Ba, mẹ, chỉ có hai người là còn bị ta lừa thôi. Cô ta luôn giả vờ đáng thương để lấy lòng hai người.”
“Câm miệng!”
Mẹ Cố tức giận đến mức không kìm , lần đầu tiên tát thẳng vào mặt con trai:
“Năm đó vì cõng mày xuống núi, nó gãy cả chân, ba tháng điều trị không rên một tiếng. Mày lại bảo nó giả vờ đáng thương?!”
Cố Tư Thần khựng người, sau đó bật khinh miệt:
“Ba mẹ sai rồi, người cõng con xuống núi là Tiếu Tiếu, không phải ta.”
“Mày còn dám nhắc tới con nhỏ đó?!”
Ba Cố tức giận ném một tập ảnh vào mặt hắn:
“Nhìn đi! Đây là người con trong sáng, ngây thơ mà mày tôn sùng đó!”
Trên mặt đất, là những bức ảnh Lâm Tiếu Tiếu thân mật với đủ kiểu người nổi tiếng trong giới, thân mật đến mức thậm chí còn trần trụi hơn cả ba trăm sáu mươi lăm tấm ảnh của tôi.
“Cái này là…”
Cố Tư Thần ngẩng phắt đầu lên: “Là Lục Tương Nhụy đưa cho hai người đúng không?! Đừng để ta lừa!”
“Những thứ này, chúng ta chỉ cần tra qua một vòng là có, đâu cần đến ta đưa?”
Vừa , ba Cố ném cho hắn một tệp video nén.
Mỗi video đều khớp với một bức ảnh.
Cố Tư Thần cảm thấy có thứ gì đó trong lòng mình hoàn toàn sụp đổ.
Không chỉ bởi vì Lâm Tiếu Tiếu mập mờ với quá nhiều đàn ông, mà còn bởi vì trong video, rõ ràng ta đi lại uyển chuyển, không hề giống người từng bị thương ở chân.
Nhưng… trong đêm tuyết năm đó, chẳng phải cõng hắn chính là người đã gãy chân sao?
Mẹ Cố lau nước mắt:
“Tiểu Nhụy đúng là đã cứu nhầm người.
Khi đó sợ con lo lắng, cứu con xong, con bé tự mình tìm một viện điều dưỡng, ba tháng ấy là mẹ đến chăm nó.
Ngay cả khi bị cắm đinh vào xương, nó cũng không rên lấy một tiếng.
Thế mà cuối cùng, con lại đối xử với nó thế này!”
Cố Tư Thần lảo đảo một bước —
Ba tháng điều dưỡng? Thì ra đó mới là lý do hắn không thấy Lục Tương Nhụy sau khi tỉnh lại?
Hắn từng nghĩ nhẫn tâm, ba tháng không đến thăm hắn một lần, lại thấy một nhỏ luôn ở bên cạnh mình, nên cảm đến không dứt ra .
Hóa ra…
“Con định đi đâu đấy?!”
Ba Cố quát lên khi thấy hắn loạng choạng bước ra ngoài.
Hai tay Cố Tư Thần bê bết máu — là vết thương do hắn tự giãy đứt dây trói mà ra.
Nhưng hắn không hề hay biết:
“Con phải đi tìm ấy về.”
“Đừng phiền nó nữa! Nó đã sớm hận con đến tận xương rồi!” — Mẹ Cố giận đến mức thốt lên.
Thân thể Cố Tư Thần đang tựa vào khung cửa khựng lại.
Yết hầu hắn giật giật, nghiến răng rời đi:
“Nhất định sẽ có cách bù đắp… chắc chắn là có…”
Thế khi hắn đến sân bay, chỉ nhận tin: chuyến bay đã cất cánh.
Tra nhanh chuyến bay trước đó, chỉ biết điểm đến là một quốc gia trung chuyển.
Sau đó đi đâu, hắn hoàn toàn không biết.
Hắn lập tức gọi điện cho Tống Uyển.
Nhưng Tống Uyển chỉ trả lời qua loa: “Tớ chỉ biết ấy đã đi rồi, còn đi đâu thì không rõ.”
“Cậu biết!”
Cố Tư Thần chắc như đinh đóng cột: “Cô ấy sẽ không giấu cậu đâu. Là ấy bảo cậu đừng với tớ đúng không?”
Tống Uyển im lặng một lúc rồi mới mở miệng: “Không phải.
Nhưng Cố Tư Thần, cậu nghĩ với những chuyện cậu đã , cậu còn mặt mũi nào đi gặp ấy sao?”
Nói xong, cúp máy và chặn luôn số hắn.
Bạn thấy sao?