Chiếc Nhẫn Kim Cương [...] – Chương 1

Tôi chọn một chiếc nhẫn kim cương tại buổi đấu giá nhẫn cưới với Cố Tư Thần.

Nhưng bất kể tôi ra giá bao nhiêu, nhỏ Cố Tư Thần tài trợ luôn ra giá cao hơn tôi năm hào.

Cố Tư Thần bất đắc dĩ: “Vợ à, mấy nhỏ đều thích những thứ lấp lánh này, nhường ta đi, ngoan.”

Tôi lập tức thắp đèn trời.

Hôm đó, Lâm Tiếu Tiếu khóc chạy ra ngoài.

Cố Tư Thần hôn nhẹ lên trán tôi, bất lực : “Cô nhóc bướng bỉnh của .”

Hắn chẳng bận tâm đến Lâm Tiếu Tiếu, suốt một năm sau khi cưới đêm nào cũng không rời tôi, đủ chiêu trò không ngớt.

Hôm đó, tôi nhận thư mời tham dự một buổi đấu giá tư nhân.

Ảnh riêng tư của tôi dưới thân Cố Tư Thần bị phô bày trắng trợn như một món hàng trưng bày.

Cố Tư Thần ôm eo Lâm Tiếu Tiếu: “Em chẳng thích thắp đèn trời sao? Ba trăm sáu mươi lăm tấm ảnh riêng tư, không muốn rơi vào tay người khác thì cứ từ từ mà thắp.”

Tôi đứng trong hội trường đấu giá, mấy chục gã đàn ông hả hê bàn tán trước màn hình lớn:

“Người đàn bà này đúng là hạ tiện! Anh đây dày dạn chinh chiến, chưa từng thấy tấm ảnh nào có thể khiến mình như .”

“Chậc chậc! Không ngờ nha, Lục Tương Nhụy trông thì ngây thơ, chứ trên giường lại giỏi hơn cả bán, bình thường chỉ cần đụng nhẹ ta đã bảo cút đi.”

“Cố tổng thật có phúc nha, thân xác thiên kim thế gia mà bị ngài ấy giày vò thành như rồi?”

Một gã đàn ông nháy mắt Cố Tư Thần đang ngồi ở vị trí trung tâm.

Tôi siết chặt nắm tay, run rẩy quay sang người chồng của mình.

Chỗ ngồi bên cạnh hắn – vốn thuộc về tôi – giờ lại là Lâm Tiếu Tiếu.

Cố Tư Thần không hề giấu giếm, khẽ nhếch môi : “Người mua ảnh sẽ tặng kèm đoạn ghi hình trọn vẹn đêm đó.”

“Cố tổng thật hào phóng!!”

Đám đàn ông rộ lên hò hét.

Cố Tư Thần tôi, trong ánh mắt đẹp đẽ ấy phủ một tầng ý : “Đừng như thế. Anh rồi mà, em có thể thắp đèn trời, ba trăm sáu mươi lăm tấm, cứ từ từ mà đốt.”

“Ôi chao, Cố tổng còn chưa biết à! Lục gia gần đây sản rồi, Lục tiểu thư giờ chẳng còn tiền đâu!”

“Thắp một lần đèn trời là năm chục triệu đó, ta giờ mà còn một trăm triệu trong tay thì cũng coi như may mắn lắm rồi!”

Cố Tư Thần nhướng mày, giả vờ ngạc nhiên: “Ồ? Vậy sao?”

“Chậc! Tiếc thật đấy, ba trăm sáu mươi lăm tấm, tấm nào cũng đặc sắc, thật tôi cũng muốn gom hết về để nghiên cứu.”

Một gã đàn ông vuốt cằm thở dài: “Tiếc cái là ở đây chỉ có Cố tổng mới có khả năng đó thôi.”

Cố Tư Thần bật , giơ tay lên: “Các vị, hôm nay Cố thị không tham gia đấu giá bất kỳ món nào, toàn bộ tiền thu sẽ quyên cho tổ chức từ thiện, mọi người cứ thoải mái.”

Cả hội trường hò reo ầm ĩ: “Đúng là doanh nhân chân chính! May mà Cố thị âm thầm đẩy hết đối tác của Lục thị đi, chứ không thì hôm nay chưa chắc giành số ảnh kia đâu!”

“Sợ gì chứ? Anh em mấy chục người, ai cũng có phần!”

“Không ! Tấm thứ ba sắp xếp quá đỉnh, ông đây nhất định phải giành cho bằng !”

Chỉ còn tôi siết chặt nắm , không thể tin nổi mà Cố Tư Thần: “Lục thị sản, là sao?”

Cố Tư Thần chỉ khẽ cong môi tôi.

Nước mắt lặng lẽ tràn xuống má, giọng tôi khàn đặc: Tại sao… chỉ vì một năm trước em đã thắp đèn trời?”

Cố Tư Thần chẳng buồn để ý đến nỗi tủi thân của tôi, cầm lấy micro: “Thời gian có hạn, Lục tiểu thư, nếu không tham gia đấu giá, tôi sẽ để các em của tôi bắt đầu.”

Đám đàn ông tôi bằng ánh mắt đầy giễu cợt.

Mỗi người có mặt ở đây đều là nhân vật nổi tiếng trong giới. Số tiền mặt một trăm triệu còn lại trong tay tôi, đối với họ có lẽ chỉ bằng chi phí cho một chuyến du lịch ngắn ngày.

Tôi sao có thể tranh với họ ?

“Tôi đi vệ sinh một lát.”

Tôi nhanh chóng lau nước mắt, quay người rời khỏi hội trường. Nếu không, tôi thật sự sợ mình sẽ phát điên ngay tại chỗ.

Phía sau vang lên tiếng nhạo:

“Thì ra tiểu thư danh giá cũng biết xấu hổ hả, hahaha!”

“Cố tổng, đừng chờ ta nữa. Có một trăm triệu mà muốn chơi cùng bọn tôi? Chắc ngại không dám , mượn cớ đi vệ sinh để chạy trốn thôi.”

“Tất cả câm miệng.”

Cố Tư Thần lạnh lùng mở miệng. Ánh mắt hắn khóa chặt về phía cửa ra vào.

Mọi người cũng không dám càn, lần lượt im bặt.

Không bao lâu sau, tôi đẩy cửa bước vào.

Trong ánh chăm chăm của mọi người, tôi quay lại chỗ ngồi, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe:

“Bắt đầu đi.”

Cố Tư Thần tôi, ánh mắt thoáng một tia bất ngờ.

Để trình chiếu rõ ràng ảnh của tôi, màn hình lớn sau lưng người dẫn chương trình thay bằng màn hình vòng toàn cảnh, trình chiếu không góc chết 360 độ những khoảnh khắc nhục nhã của tôi.

Đảm bảo mọi người ở bất cứ vị trí nào cũng có thể thưởng thức.

“Tấm thứ nhất.”

Người dẫn chương trình đầy ẩn ý: “Vấn Nguyệt, giá khởi điểm hai triệu.”

Cả hội trường đồng loạt hít sâu một hơi:

“Thanh nhã quá! Quá thanh nhã! Quá đỗi tuyệt vời! Quả nhiên là thiên kim thế gia, Lục tiểu thư biết chơi thật đấy.”

“Hai triệu rưỡi!”

Người dẫn chương trình không gì, chỉ mỉm , sau đó chiếu lên màn hình phần giới thiệu bằng chữ.

Tôi lập tức bật dậy.

Đó là đoạn miêu tả chi tiết cảnh đêm tân hôn của tôi và Cố Tư Thần.

Ngoài tôi ra, người có thể viết ra những chi tiết như chỉ có…

Tôi run rẩy về phía Cố Tư Thần.

Hắn bình thản ngồi đó, khóe môi mang theo ý mỉa mai, như thể tất cả những gì đang diễn ra chẳng hề liên quan gì đến hắn.

Chỉ khi Lâm Tiếu Tiếu ghé tai thì thầm, hắn mới nghiêng người, ánh mắt dịu dàng tràn đầy cưng chiều.

Bên tai là những lời bàn tán gần như muốn nhấn chìm tôi:

“Tưởng mấy tấm ảnh đã đủ nóng, không ngờ quá trình còn kích thích hơn! Đừng tranh nữa! Năm triệu! Tôi muốn đoạn video!”

“Sáu triệu!”

“Đêm đầu mà đã biết chơi thế này, không dám tưởng tượng mấy đêm sau sẽ thế nào… Chậc chậc! Mười triệu!”

“Thắp đèn trời.”

Tôi nghe thấy giọng mình run rẩy cất lên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...