Chiếc Nhẫn Kim Cương [...] – Chương 2

Tôi suýt bật vì tức giận.

Công ty này xây dựng từ số vốn ban đầu của tôi.

Từng dự án, từng khoản đầu tư, từng đêm thức trắng đều là do tôi dốc sức dựng.

Vậy mà bây giờ, chỉ bằng một câu của ta, tất cả tâm huyết của tôi lại bị trao cho một kẻ khác.

Tôi lạnh.

Cầm lấy bản hợp đồng.

Tống Văn Nghiễm thấy , tưởng tôi đã thỏa hiệp, ánh mắt đầy vẻ hài lòng.

Hứa Thanh Thanh cũng chăm chằm chằm vào tay tôi, ánh mắt lóe lên tia hy vọng.

Dưới ánh mắt của cả hai người, tôi giơ tay lên—

XÉ TOẠC bản hợp đồng thành từng mảnh.

Rồi bình thản lấy điện thoại ra, gọi cảnh sát.

2.

Ánh mắt Tống Văn Nghiễm dán chặt vào tay tôi.

Thấy tôi muốn báo cảnh sát, ta lập tức phản ứng nhanh, giật lấy điện thoại của tôi, dập tắt cuộc gọi vừa thực hiện.

“Thẩm Từ, gọi cảnh sát gì?!”

Anh ta tôi đầy tức giận.

Anh ta trông có vẻ chột dạ, xem ra chính ta cũng biết mình không có lý.

Tôi bật :

“Chẳng phải tôi vu khống Hứa Thanh Thanh sao? Vậy thì để cảnh sát vào cuộc, xem rốt cuộc ai đúng ai sai.”

“Tiện thể nhờ họ điều tra luôn vụ chiếc nhẫn đính hôn bị mất. Dù sao bây giờ chỗ nào cũng có camera giám sát, kiểm tra cũng chẳng khó khăn gì.”

Trong mắt Hứa Thanh Thanh lóe lên một tia hoảng loạn.

Tống Văn Nghiễm còn định gì đó, ta vội kéo tay ta lại, thấp giọng khuyên nhủ:

“Thôi đi Văn Nghiễm, dù gì cũng là đồng nghiệp với nhau, chuyện này cứ dừng lại ở đây đi. Không đáng để lớn, kéo cả cảnh sát vào sẽ chỉ khiến công ty trở thành trò mà thôi.”

Ánh mắt Tống Văn Nghiễm ta đầy xót xa.

Nhưng khi quay sang tôi, ánh mắt ta lại càng thêm tức giận.

Cuối cùng, ta đưa tay chỉ vào trán tôi, giận dữ quát:

“Thẩm Từ, càng ngày càng quá đáng!”

“Cô nên thấy may mắn vì Thanh Thanh biết điều, không chấp nhặt với !”

Người “biết điều” ấy, nhân lúc Tống Văn Nghiễm không để ý, trừng mắt lườm tôi một cái đầy đắc ý, sau đó dịu dàng với ta:

“Vậy em ra ngoài việc trước nhé, Văn Nghiễm cứ trò chuyện với chị Thẩm Từ đi.”

Nói xong, ta quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng ta, tôi cũng có thể đoán lúc này ta đang đắc ý đến mức nào.

Cô ta biết rõ, Tống Văn Nghiễm không chỉ muốn “ chuyện” với tôi, mà còn muốn giúp ta trút giận.

Quả nhiên, ngay khi Hứa Thanh Thanh vừa ra khỏi cửa, Tống Văn Nghiễm lập tức bắt đầu chỉ trích tôi.

Nào là tôi không bằng Hứa Thanh Thanh.

Nào là tôi càng lớn tuổi càng nhỏ nhen, còn không bằng một trẻ con như ta.

Mắng đến khi mệt, ta mới lấy ra chiếc nhẫn cưới của chúng tôi, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.

“Em thật sự nghĩ thiên vị ấy sao? Tất cả những gì , đều là vì muốn tốt cho em.”

“Anh muốn em nghỉ ngơi, cũng muốn giữ lại những nhân tài xuất sắc nhất cho công ty, để họ cống hiến cho chúng ta.”

Nói rồi, ta định cầm tay tôi, đeo chiếc nhẫn lại vào ngón áp út.

Nhìn dáng vẻ dịu dàng này của ta, nếu là trước đây, có lẽ tôi đã tin.

Nhưng bây giờ, tôi đã quá rõ ràng—

Tất cả những điều này chẳng qua chỉ là “đánh một gậy, rồi cho một viên kẹo” mà thôi.

Tôi khẽ nhạt, thản nhiên rút tay về.

“Một kẻ ra hơn tám trăm triệu tiền lỗ cho công ty mà gọi là nhân tài?”

“Tống Văn Nghiễm, rốt cuộc là tôi nên nghỉ ngơi—hay là nên nghỉ ngơi đây?”

“Cô—!”

Bị tôi chọc trúng điểm đau, sắc mặt Tống Văn Nghiễm đỏ bừng, muốn bùng nổ cuối cùng vẫn cố nén lại.

“Nếu em đã muốn như , thì chúng ta cũng chẳng còn gì để bàn nữa.”

Nói xong, ta mạnh tay ném chiếc nhẫn cưới vào mặt tôi, rồi quay người bỏ đi.

Tôi biết, đây là cách ta tuyên bố chiến tranh lạnh.

Mỗi lần thấy mình sai, ta đều dùng chiêu này để ép tôi xuống nước, buộc tôi phải nhượng bộ và nhận lỗi.

Nhưng lần này, tôi không còn lo sợ, không còn tìm mọi cách để hàn gắn mối quan hệ nữa.

Tôi chỉ liếc chiếc nhẫn bị ta giẫm qua trên sàn nhà, rồi đẩy cửa rời đi.

Tối hôm đó, Tống Văn Nghiễm không về nhà.

Đến rạng sáng, ta vẫn chưa xuất hiện.

Lúc này, trong group chat của công ty, Hứa Thanh Thanh đăng một dòng tin nhắn đầy hào hứng:

“Chiếc siêu xe phiên bản giới hạn mà Văn Nghiễm tặng đẹp quá đi mất! Đúng là may mắn luôn đến với những người nỗ lực. Mọi người cố gắng lên, sau này chắc chắn cũng sẽ nhận phần thưởng!”

Đi kèm tin nhắn là một bức ảnh—

Trong ảnh, ta rạng rỡ, đứng bên cạnh một chiếc siêu xe mới cứng.

Còn Tống Văn Nghiễm đứng sát bên ta, khoác vai đầy thân mật, ánh mắt dịu dàng, nụ ngọt ngào.

Dưới phần bình luận, đồng nghiệp thi nhau chúc mừng.

Tống Văn Nghiễm cũng để lại một icon “dễ thương” cuối cùng, kèm theo dòng chữ:

“Đây là phần thưởng xứng đáng cho sự cống hiến xuất sắc của em. Thật mong rằng một số người cũng có thể học hỏi từ em.”

Không cần đoán cũng biết, “một số người” mà ta nhắc đến chính là tôi.

Rõ ràng, ta đang cố chọc tức tôi.

Muốn tôi ghen tuông.

Muốn tôi phải cúi đầu nhận sai.

Một nữ đồng nghiệp không kìm mà lén nhắn tin riêng cho tôi.

“Chị Thẩm Từ, chuyện này là sao? Trước đây chị với sếp Tống không phải rất nhau sao?”

Tôi nhận ra ấy.

Là một trong những người đã đồng hành cùng tôi và Tống Văn Nghiễm từ những ngày đầu khởi nghiệp.

Sau đó, vì kết hôn và sinh con nên ấy nghỉ việc, mãi đến gần đây mới tôi mời trở lại việc.

Nhìn tin nhắn của ấy, tôi không khỏi nhớ lại những năm tháng trước đây.

Hồi đó, tôi và Tống Văn Nghiễm thực sự rất nhau.

Anh ta từng thức trắng ba đêm liên tục để chăm sóc tôi khi tôi ốm.

Từng bỏ cả tuần chạy đôn chạy đáo chỉ để mua loại xoài xanh mà tôi thích.

Từng tổ chức hoành tráng, tặng tôi siêu xe giữa phố đông người vào ngày sinh nhật chỉ để tôi vui.

Giờ đây, chiếc xe ấy đã hơn mười năm tuổi, cũ kỹ và bạc màu.

Tình của chúng tôi cũng —đã cũ kỹ và phai màu.

Tôi không trả lời tin nhắn, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc.

Đã quyết định rời đi, thì chẳng còn lý do gì để giữ lại bất cứ thứ gì nữa.

Những thứ có thể bán thì bán, thứ không cần thiết thì vứt bỏ.

Cuối cùng, thứ duy nhất còn sót lại là những bức ảnh của chúng tôi.

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi lấy ra một chiếc chậu than.

Châm lửa—rồi từng tấm, từng tấm ảnh lần lượt rơi vào ngọn lửa, hóa thành tro bụi.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.

Tống Văn Nghiễm vừa vừa bước vào, mắt vẫn chăm vào màn hình điện thoại, ngón tay không ngừng gõ tin nhắn.

Thấy tôi, nụ trên mặt ta lập tức thu lại, ánh mắt lướt qua tôi với vẻ khinh miệt.

“Khuya thế này không ngủ, đang gì đấy? Rảnh rỗi quá không có việc gì à?”

Tôi biết, ta đang bực bội vì kế chọc giận tôi không thành công.

Nhưng tôi cũng nhớ—

Trước đây, khi chúng tôi còn nhau, có những đêm ta tụ tập bè đến tận khuya.

Tôi không đi cùng, biết ta sợ bóng tối, nên vẫn để đèn sáng, cố gắng thức chờ ta về.

Lúc đó, mỗi lần về đến nhà, ta đều ôm tôi và tôi chu đáo, dịu dàng.

Giờ đây, cũng là tôi thức đêm, ta lại bỏ mặc, chế giễu.

hay không, thực ra chỉ cần là biết.

Tôi không giải thích, tiếp tục thả từng tấm ảnh vào ngọn lửa.

Tống Văn Nghiễm không thích chụp ảnh, phần lớn những tấm hình này đều là do tôi nài nỉ, dỗ dành ta mới chịu chụp.

Tưởng rằng ta sẽ chẳng để tâm, không ngờ—

Bỗng nhiên, ta cúi xuống, rút một tấm ảnh từ tay tôi, bắt đầu lật xem từng tấm một.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...