Chiếc Nhẫn Hạnh Phúc – Chương 4

Bùi Viễn gầm lên giận dữ: “Diệp Băng! Vợ chồng với nhau bao năm, em có cần phải hận đến mức này không?”

“Cần chứ! Anh là kẻ ngoại , có tư cách gì mà nhắc đến nghĩa vợ chồng với tôi!”

Tôi lạnh lùng dập máy.

Sau đó, tôi hoàn toàn tập trung vào công việc, không ngờ họ lại cố tìm đến sự.

Trợ lý của tôi hớt hải chạy vào văn phòng, đưa cho tôi điện thoại.

“Diệp tổng, chị xem tin tức này đi.”

Trên đó là hình tôi rời khỏi phòng khám phụ sản, một người đàn ông trung niên đi theo sau lưng tôi. Từ góc chụp, trông chúng tôi như có mối quan hệ rất thân thiết, gần như ta đang ôm tôi.

Trợ lý nhíu mày, vẻ mặt lo lắng.

“Bây giờ mọi người đang lan truyền, chị dùng thủ đoạn không đứng đắn để kiếm đơn hàng. Người trên mạng còn tung rất nhiều ảnh, chỉ dựa vào đó mà bịa chuyện, vu khống chị.”

“Diệp tổng, chị xem có cần rõ không?”

Tôi lướt qua từng bức ảnh, đã hiểu rõ hình.

Rõ ràng đây là có người cố theo dõi và chụp lén, sau đó tạo tin tức xấu để bôi nhọ tôi, hòng kéo tôi xuống.

Người chuyện này, tôi biết chỉ có một người.

Tôi bỏ điện thoại xuống, lắc đầu, “Không cần lo. Tôi không gì sai, không phải sợ.”

Nhưng dư luận trên mạng nhanh chóng leo thang, đến nỗi bố mẹ tôi ở Hải Thành cũng bị ảnh hưởng.

Bố tôi nổi giận qua điện thoại: “Con ly hôn mà không với gia đình, bây giờ bị bôi nhọ trên mạng cũng không ! Con còn coi nhà là nhà không?!”

Tôi cảm thấy cay mũi, mắt nóng lên.

“Bố ơi, con có thể giải quyết . Khi mọi chuyện ổn thỏa, con sẽ về thăm bố mẹ.”

Hôm sau, tôi lại đến phòng khám phụ sản, và cờ gặp Giang Uyển ngay tại cửa.

Cô ta thấy tôi, đầy ác ý.

“Trùng hợp nhỉ, chị Diệp Băng. Chị đến phòng khám phụ sản ? Đừng với tôi là chị mang thai rồi nhé? Thật hiếm có, nghe chị không thể có con mà? Sao vừa mới ly hôn đã có thai rồi?”

Phía sau, Bùi Viễn vừa cầm thuốc bước ra, nghe thấy hết, ánh mắt phức tạp tôi.

“Em mang thai con của người đàn ông khác?”

Tôi lạnh lùng cả hai, “Có liên quan gì đến các người không? Bùi tổng, tốt nhất là quản miệng vợ đi.”

Bùi Viễn nắm lấy tôi, tức giận.

“Vì tiền mà em tự hạ mình thế này à? Em không biết liêm sỉ sao?!”

Giang Uyển đứng bên cạnh, cố to để sự:

“Có những người phụ nữ, tự nguyện sa đọa. Đứa con của người khác, không chừng là đã kẻ thứ ba trước khi ly hôn rồi đấy?!”

Tôi quay đầu, thẳng vào ta: “Cô nghĩ ai cũng vô liêm sỉ như sao?”

Giang Uyển ngẩng cao đầu.

“Tôi bây giờ là Bùi phu nhân, con trong bụng tôi là chính danh. Không giống như , chẳng biết đứa con là của ai.”

“À, thế nào, gã đàn ông đó hôm nay không đi cùng à?”

“Bùi Phu nhân đang tôi đấy à?”

Người đàn ông trong bức ảnh ngày hôm qua xuất hiện sau lưng ta.

Tôi lập tức bước tới, ” Giang tổng, Giang phu nhân dạo này thế nào rồi? Hôm nay tôi ghé qua thăm ấy.”

Người đàn ông trong bức ảnh chính là Giang Thành Chi, một nhân vật nổi tiếng, và tôi đang đàm phán với ta về một thương vụ lớn.

Hôm qua khi tôi đến nhà ta để thăm hỏi, Giang Thành Chi không có ở nhà, nên phu nhân của ta tiếp đón tôi. Không ngờ rằng đúng lúc đó, bà ấy bị đau bụng và tôi đã đưa bà đến bệnh viện.

Sau khi kiểm tra, mới phát hiện ra bà ấy mang thai. May mà đến bệnh viện kịp thời, nên thai nhi không gặp nguy hiểm.

Buổi tối, Giang Thành Chi trở về, cảm ơn tôi rất nhiều. Khi tiễn tôi ra ngoài, Giang Uyển đã cử người theo dõi và chụp lại, rồi tự dàn dựng một câu chuyện trong đầu.

Giang Thành Chi lạnh lùng Giang Uyển.

“Bùi Phu nhân, tôi nghĩ nên lo lắng cho bản thân mình thì hơn. Người ác độc như , còn đang mang thai, không sợ sẽ gánh nghiệp sao?”

Tôi đứng bên cạnh giới thiệu, “Đây là Giang tổng, chắc Bùi tổng cũng biết nhỉ?”

Sắc mặt Bùi Viễn lập tức tái mét, vội cúi người và chìa tay ra.

“Giang tổng, nghe danh đã lâu, tôi là Bùi Viễn.”

Giang Thành Chi chẳng thèm liếc ta, chỉ với tôi:

“Phu nhân của tôi đang nghỉ ngơi trong phòng, ấy nhắc đến mãi, vào thăm ấy đi.”

“Đừng lo lắng về những chuyện trên mạng. Luật sư của tập đoàn chúng tôi đã thu thập đủ chứng cứ, sẽ kiện hết bọn chúng. Hiện tại chúng tôi đang điều tra kẻ đăng bài và kẻ chụp lén, chắc chắn sẽ lấy lại danh dự cho !”

Tôi mỉm , “Cảm ơn Giang tổng rất nhiều.”

Khi quay đi, tôi thấy mặt Giang Uyển trắng bệch như ma. Có lẽ ta đã bắt đầu sợ hãi, đáng tiếc là quá muộn rồi.

Sau khi rời bệnh viện, tôi bước vào bãi đỗ xe và thấy Bùi Viễn đang cãi nhau với Giang Uyển.

Bùi Viễn: “Cô chuyện giỏi lắm, dám đi chụp lén Giang tổng, đúng là muốn chết mà!”

Giang Uyển: “Làm sao em biết ta là ai, thấy ta đi với con tiện nhân đó thì em bảo người chụp thôi. Lúc em đăng lên mạng, còn đồng ý mà, giờ xảy ra chuyện, lại đổ lỗi cho em?!”

Bùi Viễn đẩy ta ra, Đến lúc đó tự nhận mình là chủ mưu. Nếu Bùi Thị bị liên lụy, tôi sẽ không tha cho đâu!”

Nói xong, ta mở cửa xe, định lên xe bỏ đi.

Giang Uyển khóc lóc ôm lấy Bùi Viễn, “Em là vợ , còn đang mang thai con của ! Sao có thể đối xử với em như ? Anh định em đi tù à?!”

Bùi Viễn chẳng gì, lái xe đi thẳng, bỏ lại Giang Uyển ngồi khóc nức nở trong bãi đỗ xe.

Bùi Viễn luôn là kẻ ích kỷ, người mà ta nhất mãi mãi là chính mình.

Tôi lái xe ngang qua Giang Uyển, hạ cửa kính xuống và ta.

“Bùi Phu nhân, sao không ngồi xe Bùi tổng? Ghế phụ không thoải mái à?”

Tôi thấy mặt Giang Uyển đỏ bừng vì tức giận, tôi lại với giọng càng dịu dàng hơn.

“Đừng giận, tránh thai. Nhưng mà không sao, bệnh viện ở ngay sau, bảo vệ thai nhi thì vẫn kịp mà.”

Nói xong, tôi kéo cửa kính lên, bật nhạc và lái xe đi, miệng ngâm nga vài câu hát.

Đội ngũ luật sư của Giang Thành Chi việc rất chuyên nghiệp, họ nhanh chóng tìm ra những kẻ tung tin đồn trên mạng và kiện thẳng.

Người đứng sau tất cả chuyện này chính là Giang Uyển.

Khi bị cảnh sát triệu tập để thẩm vấn, vừa thấy tôi, Giang Uyển “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt.

“Chị Diệp Băng, xin chị tha thứ cho em! Em quỳ lạy chị có không? Em đền tiền cho chị! Vì đứa con trong bụng em, xin chị hãy tha cho em!”

Tôi lùi lại một bước, ta.

“Cô hãy tự ra mặt xin lỗi công khai trên toàn mạng. Nói rõ tất cả những gì đã . Nếu không, tôi sẽ không tha thứ cho .”

Mặt Giang Uyển đỏ bừng, không còn cách nào khác, ta buộc phải đồng ý cầu của tôi.

Lời xin lỗi của Giang Uyển tràn ngập khắp các trang mạng, và dân mạng xem mà vô cùng hả hê.

【Cô này chính là tiểu tam leo lên, tưởng ai ở Bùi Thị mà không biết chuyện này chứ.】

【Vợ cũ người ta đã ly hôn rồi, mà ta vẫn còn người ta, ta có phải người không ?】

【Cô này trông quen quen, hình như là ở trường tôi từng quyến rũ giáo sư để viết luận văn, sau đó bị đuổi học, cũng tên là Giang Uyển, trùng tên à…】

Vì chuyện của Giang Uyển, Bùi Thị đã bị ảnh hưởng nặng nề.

Những bê bối trong quá khứ của ta bị đào lại, khiến ta như trở thành con chuột chạy qua đường, ai cũng muốn đánh.

Bùi Viễn, để không bị Giang Uyển liên lụy, thậm chí đã định ly hôn với ta.

Tôi biết chuyện này khi đi tái khám dạ dày tại bệnh viện, và vô gặp họ ở khoa sản.

Vì Giang Uyển không muốn ký đơn ly hôn, Bùi Viễn đã tranh cãi với ta, đẩy ngã xuống đất khiến sinh non.

Tiếng kêu đau đớn của Giang Uyển vang khắp hành lang, thu hút sự ý của mọi người.

Sau đó, nghe ta sinh một bé .

Họ vẫn chưa ly hôn, bởi sau khi xuất viện, Giang Uyển đã chuẩn bị một loạt tài liệu để tố cáo Bùi Viễn trốn thuế.

Bùi Viễn bị bắt giam.

Giang Uyển không chịu giúp ta nộp thuế, kết quả là Bùi Viễn bị kết án tù.

Khi Giang Uyển vào tù thăm ta, ta dẫn theo con , khuôn mặt tràn đầy sự dịu dàng.

“Anh , cứ yên tâm ngồi tù, em sẽ chăm sóc con thật tốt. Bây giờ, ký vào đơn ly hôn đi nhé.”

Bùi Viễn gần như muốn lao ra để đánh nhau với ta.

“Cô tôi đến nông nỗi này, mà còn muốn ly hôn? Dù chết, tôi cũng sẽ kéo xuống theo!”

Giang Uyển nhạt.

“Anh nghĩ có quyền từ chối sao? Chỉ là tốn thêm chút thời gian thôi. Nếu muốn con mình mang tiếng có một người cha tù tội, thì cứ tiếp tục kéo dài đi.”

Bùi Viễn sụp đổ hoàn toàn, giờ đây ta đã mất tất cả, con chính là điểm yếu duy nhất của ta.

Trong mắt Giang Uyển chỉ còn lại sự hận thù. Cô ta đã sinh non, bị băng huyết, để giữ mạng sống, tử cung của ta phải bị cắt bỏ.

Cô ta nhanh chóng già đi, như thể đã già thêm mười mấy tuổi chỉ trong chốc lát.

Tôi chẳng hề bận tâm họ sẽ ra sao sau này.

Tôi từ từ chuyển công việc của mình về thành phố nơi bố mẹ tôi sinh sống.

Có thể một ngày nào đó, tôi sẽ gặp lại một người mà tôi , hoặc cũng có thể là không.

Nhưng điều đó không quan trọng, vì tôi đã đủ hạnh phúc rồi.

Kết thúc

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...