Trong hôn lễ, cặp đôi mới cưới trao nhẫn, cùng nhau hứa hẹn thương cả đời.
Vũ Mạn đến hạnh phúc, không có ý Lục Minh đã uống hết chai rượu này đến chai rượu khác.
Lục Minh lo lắng Vũ Mạn uống quá nhiều rượu sẽ không tốt cho cơ thể, liền một mình đi mời rượu những người thân quen.
Mọi người ai cũng hâm mộ, Lục Minh cực kì sủng ái người vợ mới này, người mà bình thường rất coi trọng phép tắc trong giao tiếp lại vì người vợ này mà lệ.
Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
Bọn người Đường Hoàng nhân cơ hội đi tìm Vũ Mạn.
Bọn họ một bên chuyện cùng Vũ Mạn, một bên dùng ánh mắt hung dữ tôi.
Không cần dùng não để nghĩ, bọn họ chắc chắn đang cáo trạng cùng Vũ Mạn.
Nhưng ngại vì Lục Minh đang cùng Bùi Triển mời rượu, Vũ Mạn không dám tìm tôi phiền phức, chỉ có thể mở to mắt trừng tôi.
Lục Minh thấy ngồi bên cạnh tôi là Bùi Triển, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Ông ta dường như đã say, về phía tôi hô to một tiếng “ A Diên “
Ông ta xem tôi trở thành mẹ tôi.
Người phụ nữ đã bị ông ta bạo lực đến chết.
Bùi Triển tay xiết chặt thành quyền, hốc mắt đỏ bừng.
Mắt thấy cậu ấy sắp không khống chế , tôi liều chết đè lại tay cậu ấy.
‘‘ Cậu, bây giờ chưa phải lúc.’’
Thật vất vả mới trấn an cậu, Lục Minh đã xoay người đi đến bàn kế tiếp.
Tiệc cưới cuối cùng cũng kết thúc, tôi cũng về nhà sớm.
Một lúc sau, Vũ Mạn cũng dìu Lục Minh đang say bí tỉ trở về.
Vũ Mạn vừa thấy tôi, liền giơ tay tát cho tôi một cái.
“Mày cũng dám đánh trả?”
Nói xong, ta liền nhấc chân muốn đạp tôi, tôi thừa dịp ta chựa kịp kĩ vội vàng né tránh, chạy đi
Cô ta chạy theo tới trước cửa phòng tôi.
Mắt thấy Vũ Mạn sắp đuổi kịp, Lục Minh trước một bước túm lấy tóc ta, ngay tại khuỷ chân tung một đạp, khiến ta quỳ xuống.
Vũ Mạn hai mắt mở to vừa vừa sợ, hô to: “ Lục Minh, cái gì ? Em là Vũ Mạn, người nên đánh phải là Lục Tri Diên mới đúng.”
Chữ “Diên” kia tựa hồ như cái gai trong lòng Lục Minh.
Hai mắt ông ta đỏ ngầu, túm lấy tóc Vũ Mạn đánh thật mạnh vào đầu ta.
Nhìn giống như lúc Vũ Mạn trong trường học cũng đánh tôi như .
Vũ Mạn liều mạng vùng vẫy, có thể do ta càng giãy dụa, Lục Minh ra tay lại càng nặng.
Tôi mỉm đi vào phòng của mình.
Bạn thấy sao?