Tôi đem tờ giấy thông báo trúng tuyển giấu đi.
Giấu ở một nơi mà Lục Minh và Vũ Mạn sẽ không bao giờ tìm thấy .
Tôi cố ý nhờ người giúp tờ thông báo trúng tuyển giả đặt lên bàn, vừa lúc Vũ Mạn quay trở lại.
Cô ta chỉ huy quản gia đem đồ ta thu xếp cho tốt, sau đó liền nghênh ngang đi vào phòng tôi dò xét.
Cô ta mở tủ quần áo của tôi, cướp đi những bộ quần áo hàng hiệu đặt tiền.
Cuối cùng, ta còn quay lại tôi.
“Đây là dùng để hiếu kính tao, đừng có mà đi tố cáo với bố mày.”
Cũng giống như trước đây, mỗi lần Vũ Mạn bắt nạt tôi.
Tôi nhẫn nhịn đáp: “ Mẹ, con biết rồi.”
Ngay lúc này, Vũ Mạn không biết nỗi điên cái gì, quăng cho tôi một bạt tay.
Tôi dùng tay che lại bên mặt hơi sưng đỏ, mặt không cảm ta.
Vũ Mạn lại nở nụ .
“ Mỗi lần thấy mày đều là bộ dáng nữa sống nữa chết, bất quá, mấy ngày nay tâm của tao tốt, tạm thời nổi lòng từ bi tạm tha cho mày.”
“ Hiện tại bố mày vô cùng cưng chiều tao, nếu như tao muốn hái sao trên trời, thì ông ta cũng sẽ hái cho tao.Mày nhớ cho kỹ, tao khi dễ, đó là vinh hạnh của mày.’’
Tôi im lặng không trả lời, Vũ Mạn không thấy thú vị, tức giận lại bỏ đi.
Chạng vạng tối, Lục Minh trở về ăn cơm, ánh mắt ông ta dừng lại một chút thoáng qua gương mặt sưng vù của tôi.
Một lúc sau, ông ta dời đi ánh mắt, gắp thức ăn cho Vũ Mạn, giọng đầy cưng chiều.
“ Mạn Mạn, ăn nhiều một chút, em có vẻ gầy đấy “
Ngồi ờ phía đối diện Vũ Mạn lộ ra nụ khiêu khích với tôi.
Như kiểu muốn cho tôi biết.
“ Xem đi, bố mày căn bản không quan tâm đến mày.”
Tôi như không thấy, cuối đầu tiếp tục ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Lục Minh cau mày tôi, lôi kéo Vũ Mạn đi tản bộ.
“ Ba ngày sau là hôn lễ của bố và Mạn Mạn, ý hình tượng của con, đừng mất mặt Lục gia.”
Tôi cúi đầu trả lời một câu “ Vâng”, khoé môi không tự chủ mà cong lên.
Chờ hai người họ ra khỏi cửa, tôi liền kêu người đến đổi ổ khó phòng của mình.
Bạn thấy sao?