Vũ Mạn cùng Lục Minh bị bắt đi lúc sau, tôi giống như một quả bóng to bị xì hơi, ngã ngồi xuống sàn nhà.
Tôi nhịn không vừa , vừa khóc.
Tôi nghĩ đến cảnh Lâm Linh té lầu lúc trước, mặt mũi máu me be bét.
Cô ấy là người luôn tươi đối với tôi, sau khi rơi từ sân thượng xuống, gương mặt ấy trở nên biến dạng đến đáng sợ.
Cô ấy là một có dáng người gầy nhỏ, rõ ràng ấy cái gì đều cũng không , lại bị Vũ Mạn khắp nơi khó dễ, không duyên cớ chết đi vào lúc tuổi thanh xuân đẹp nhất.
Cô ấy là người duy nhất đưa tay giúp đỡ tôi trong thời điểm tôi bị lập, vụng trộm chia cho tôi một ít thức ăn do bà ấy nấu cho.
Cô ấy là một học sinh luôn có thành tích rất tốt, có cơ hội thi đậu đại học rất lớn, có cơ hội thoát khỏi đám người Vũ Mạn bắt nạt.
Một ngày trước khi ấy chết, ấy còn với tôi và , giấc mơ của ấy là vào đại học Bắc Đại, trường đại học tốt nhất nhì của nước.
Nhưng ai có thể ngờ,ngày hôm sau ấy cứ như rơi từ sân thượng trường xuống, tử vong tại chỗ.
Buồn hơn chính là, cùng ngày đấy tôi lại đang đi dạo quanh trường, vì thấy thời tiết khá đẹp, khung cảnh hoàng hôn buổi chiều thơ mộng, tôi lấy điện thoại ra quay lại khung cảnh muốn mang đi cho Lâm Linh cùng xem.
Vô lại quay cảnh Lâm Linh bị Vũ Mạn xô đẩy, rơi từ trên sân thượng xuống.
Trường học cuối cùng lấy lí do Lâm Linh trượt chân té để đè ép sự việc lắng xuống, bồi thường cho bà Lâm Linh một số tiền.
Như có thể sao, sao có thể bù đắp? Bà của lâm Linh đã mãi mãi mất đi người thân duy nhất.
Khoản tiền kia có thể bù đắp cái gì?
Bà của Lâm Linh suy sụp không còn muốn sống nữa.
Rõ ràng trong lòng tất cả mọi người đều biết, ngày đó bọn người Vũ Mạn cùng Lâm Linh xuất hiện trên sân thượng trường, rõ ràng ai ai cũng biết chính bọn Vũ Mạn là hung thủ đã đẩy Lâm Linh.
Vì cái gì không ai đứng ra chỉ chứng bọn Vũ Mạn để chúng nên nhận trừng ?
Vì cái gì mọi người ngơ dung túng các hành vi bắt nạt của bọn chúng, để bao nhiêu người vô tội phải chịu sự lập, bạo lực?
Nếu đã không có ai quan tâm, bọn chúng lại không biết hối cải, thì tôi sẽ vì những người vô tội mà báo thù.
Bạn thấy sao?