“Đôi nhân này vô ý thức thật, công khai chơi như thế này!”
Lục Hứa đứng dưới nước, nước chỉ ngập đến ngang eo. Lúc này cậu ta cảm thấy trông cực kỳ xấu hổ, có lẽ chưa bao giờ cậu ta mất mặt đến như thế này trong đời.
Lục Hứa chỉ biết trừng mắt tôi:
“Ninh Dĩ Phong!”
“Chẳng phải chưa chết đuối sao, gọi bố gì?”
Quả nhiên, con người đôi khi cũng cần phát điên một chút.
Giờ tôi mới hiểu niềm vui của Ôn Lễ Hằng. Ngày nào cũng móc mỉa khắp nơi, chắc chắn ấy vui cực kỳ, nhỉ?
13
Tôi không biết Ôn Lễ Hằng nghe chuyện ở suối nước nóng thế nào.
Trên đường xuống núi, lần đầu tiên ấy khen tôi:
“Trợ lý Ninh, trước kia tôi nghĩ hết thuốc chữa, giờ xem ra vẫn còn chút hy vọng. Lần này tốt lắm.”
Thực ra khi ấy tôi vì quá tức giận mà mất kiểm soát mới ra chuyện bốc đồng như . Nhưng giờ khi lý trí quay lại, đối diện với Ôn Lễ Hằng, tôi lại thấy chột dạ, đặc biệt là khi Ôn Lễ Hằng sẽ thưởng cho tôi.
“Không cần đâu, sếp—”
“Thưởng cho mấy vụ lớn nhé! Về thêm giờ đi!”
“……”
Cảm tạ .
“Sao thế, không vui à? Tôi cũng tăng ca, có tôi cùng , thiệt thòi gì?”
“Sếp, tăng ca là vì chính , còn tôi tăng ca là để kiếm tiền cho . Anh thấy sao?”
“Ồ? Rõ ràng, có lý.”
“……”
Đúng là rất giỏi bỏ qua những điều người khác .
14
Tôi cứ nghĩ sau lần đẩy Lục Hứa xuống nước, cậu ta sẽ giận và không tìm tôi nữa.
Không ngờ, vừa đi một tuần, tôi đã bắt gặp cậu ta lảng vảng gần công ty tôi.
“Tiểu Phong.”
Lại gần, tôi mới nhận ra hôm nay cậu ta quàng một chiếc khăn.
Nhìn thấy những mũi đan vụng về trên chiếc khăn, tôi không khỏi cau mày.
Chiếc khăn này, sao tôi có cảm giác rất quen thuộc…
“Anh có chuyện muốn với em.”
Tôi cau mày:
“Sao thế, lại thay mặt đến đây tính sổ với tôi? Đừng mơ, tôi sẽ không xin lỗi đâu.”
“…Cô ấy không phải của . Chưa từng là như .”
Tôi hơi ngạc nhiên, không hiểu cậu ấy đang trò gì.
“Xin lỗi. Trước đây là đã hiểu lầm em. Anh không ngờ thực sự là Cố Tích tự nhảy xuống suối.”
Nói rồi, cậu ta bất ngờ tháo chiếc khăn đưa cho tôi.
“Chiếc khăn này là của em, đúng không? Những năm qua luôn giữ gìn cẩn thận.”
“Tôi nhớ là tôi chưa từng tặng nó cho .”
“Em chưa đưa , vốn định tặng cho mà, phải không?”
Tôi có hơi ngạc nhiên vì cậu ta lại biết chuyện này. Nhưng ngay giây tiếp theo, một cơn tức giận không tên bùng lên.
“Vậy là luôn biết đến sự tồn tại của nó?”
Ánh mắt cậu ta thoáng qua vẻ chột dạ, vẫn cố gắng giải thích:
“Anh từng thấy nó trong ngăn bàn của em. Sau khi em đi, lại thấy nó ở trong ngăn bàn trước mặt …”
“Đừng nữa.”
Giọng tôi bình thản, không chút cảm .
Lông mi Lục Hứa khẽ rung.
“Đây là món quà sinh nhật em định tặng có đúng không? Nhưng tại sao hôm đó em không đưa cho ?”
“Anh nghĩ tại sao?”
“Em đã hiểu lầm rằng tôi và Cố Tích bên nhau phải không?”
Tôi nhíu mày, cố nén sự phiền muộn.
Cậu ta có vẻ lo lắng:
“Gần đây mới nhận ra tại sao em đột ngột tránh xa . Xin lỗi, thực sự và Cố Tích không ở bên nhau! Anh cũng không biết tại sao trường lại đồn như . Người thích luôn là em…”
“Đủ rồi.” Tôi ngắt lời.
Cậu ta tôi với vẻ dè dặt.
Tôi mỉm mỉa mai:
“Đừng giả vờ vô tội nữa. Anh là người trong cuộc, bao nhiêu lần bị người ta trêu là cặp đôi với Cố Tích, không biết sao?”
“Anh… chỉ nghĩ mọi người thôi…”
“Đúng, thôi… Vậy khi mọi người tôi là cái đuôi nhỏ của và Cố Tích, là kẻ bám theo hai người, là kẻ hầu của hai người, cũng cho rằng chỉ là , còn theo nữa?”
Sắc mặt Lục Hứa tái nhợt:
“Không phải như …”
“Không phải như , là như thế nào?”
Giọng mỉa mai của Ôn Lễ Hằng vang lên từ phía sau.
Tôi quay lại .
Ôn Lễ Hằng mỉm tôi:
“Trợ lý Ninh, trễ 5 phút rồi. Tháng này mất luôn phần thưởng chuyên cần nhé.”
Tôi hít một hơi thật sâu, quay lại lườm kẻ đầu têu kia.
Lục Hứa cúi đầu:
“Tiểu Phong, sẽ đền bù chuyên cần cho em.”
“Nhân viên của tôi mà cũng cần cậu lo lắng à?”
Ôn Lễ Hằng Lục Hứa với vẻ khinh bỉ:
“Cậu em, mấy trò của cậu có thể lừa người hơi ngốc chút như trợ lý Ninh, với tôi thì không ăn thua.”
Lục Hứa cau mày:
“Chuyện giữa tôi và ấy liên quan gì đến ?”
“Ồ, vỡ trận rồi hả? Nhảy dựng lên thế, chột dạ rồi?”
“Sếp…”
Tôi kéo tay áo Ôn Lễ Hằng, ra hiệu ấy bớt lại, ấy lại hất tay tôi ra.
“Cô thật sự tin lời cậu ta là không biết gì sao? Cô thực sự nghĩ rằng cậu ta không nhận ra ‘trà xanh’ thích mình à?”
“Cậu ta biết từ lâu rằng cả và ‘trà xanh’ đều thích cậu ta, giả vờ như không biết.”
“Vừa hưởng thụ sự ngưỡng mộ đơn, yếu đuối của , vừa hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của người khác khi hoa khôi thích mình. Loại đàn ông này không đáng!”
Ôn Lễ Hằng liên tục “trà xanh” khiến sắc mặt Lục Hứa xấu đi, tôi thực sự lo hai người sẽ đánh nhau ngay trước cửa công ty, Ôn Lễ Hằng vẫn không hề kiềm chế, vỗ vai tôi một cách đầy ý nhị:
“Nói đến mấy lần ‘trà xanh’ hãm , cậu ta lại không phân biệt thủ đoạn của ‘trà xanh.’ Nếu cậu ta thực sự không nhận ra thì loại đàn ông này vứt đi cũng .”
Dừng một lúc, như nhớ ra điều gì, bổ sung:
“Tất nhiên, nếu cậu ta nhận ra mà vẫn giả vờ ngu ngơ thì lại càng không đáng!”
“Sếp, tôi biết là giỏi rồi, biết rồi mà.”
“Biết là tốt. Thế nhé, hai người cứ chuyện, tôi đi việc đây.”
“…”
Không cần phải báo cáo với tôi là định đi đâu mà.
15
Ôn Lễ Hằng vừa rời đi, Lục Hứa như thể vừa sống lại.
Cậu ta tôi với vẻ thất thần:
“Tiểu Phong, không phải như ta đâu. Khi đó thực sự không biết. Anh đi cùng Cố Tích chỉ vì nghĩ ấy là của em. Chỉ vì em mà mới với ấy.”
“Tránh ra. Tôi phải đi .”
“…Lần Cố Tích ngã xuống cầu thang, thực ra cũng không hoàn toàn tin ấy, chỉ là khi đó em phớt lờ , giận quá nên mới thôi.”
“Vậy nên, mọi lỗi lầm đều là của người khác, chẳng có lỗi gì đúng không?”
“Tôi…”
“Phải rồi. Anh thực sự chẳng có lỗi gì. Tôi thích là lỗi của tôi, hoàn toàn không cần phải có trách nhiệm với cảm của tôi.”
“Tiểu Phong…”
Vừa thấy ánh mắt cậu ta lóe lên, tôi đã lạnh lùng ngắt lời:
“Lục Hứa, từng có lúc tôi thích . Nhưng giờ không còn thích nữa, mong chúng ta có thể đường ai nấy đi.”
“Không thể nào! Anh không tin!”
“Anh muốn tin hay không thì tùy.”
Tôi vừa định rời đi, hai mắt cậu ta đỏ hoe:
“Em không cần nữa sao?”
“Lục Hứa, tôi đã cho rất nhiều cơ hội rồi.”
Từng vì thích cậu ta mà tôi đã cho người khác vô số cơ hội tổn thương mình. Giờ đây, tôi không muốn phụ lòng bản thân nữa.
“Vứt chiếc khăn đi, nó không phải dành cho .”
Sắc mặt Lục Hứa hoàn toàn trắng bệch.
16
Không biết là quá ăn ý hay đã bàn bạc từ trước, Lục Hứa đến tìm tôi vào buổi sáng còn buổi chiều thì Cố Tích lại đến tìm Ôn Lễ Hằng.
Tôi nghĩ mãi mà không hiểu Cố Tích tìm Ôn Lễ Hằng để gì.
Vì quá tò mò, tôi lấy hết can đảm đến phòng nghỉ để nghe lén.
Không ngờ, vừa đến gần đã nghe Cố Tích đang xấu tôi:
“Ninh Dĩ Phong thật may mắn, ngoại hình bình thường, gia cảnh bình thường, học vấn cũng chẳng có gì nổi bật, mà có thể khiến đại ma vương của giới luật vì ta mà đến mức này.”
“Cô bé à, bao nhiêu tuổi rồi mà đã biết diễn như , là kiếp sau của trà xanh tinh đấy à?”
“Anh…”
Cố Tích tức giận đến nghẹn lời:
“Luật sư Ôn, thích ta như , không thấy mất giá sao?”
Bạn thấy sao?