07
Sau khi gặp Vân Chi ở khu ghế lô.
Cô ấy chằm chằm vào chiếc gối ôm cơ bụng trên tay tôi, vẻ mặt đầy khó diễn tả:
“Chị à, em đến đây để chơi trai thật. Còn chị đến đây chơi… gối?”
“Đừng có lố quá!”
Tôi nhếch môi, lắc lắc ngón tay:
“Em không hiểu đâu, chị có kế hoạch cả rồi.”
Kế hoạch vừa nham hiểm, vừa vĩ đại của tôi—chính là tận dụng mọi thứ ở đây để hành hạ cơ bụng của Gu Dư!
Tốt nhất là tìm ai đó sờ sờ bậy bạ vài cái.
Khà khà khà.
Chỉ cần tưởng tượng ra vẻ mặt vừa bất lực vừa khó chịu của Gu Dư, tôi đã thấy quá hả hê!
Nhưng tôi đã bỏ qua một số vấn đề quan trọng.
Một là… tôi quá tự tin vào tửu lượng của mình.
Hai là… chẳng ai muốn lại gần tôi khi thấy tôi ôm một cái gối cơ bụng.
Đến cả Vân Chi cũng tôi đầy khinh bỉ:
“Chậc chậc… Em đây thích sờ hàng thật, ai rảnh sờ gối hả trời…”
Nói chưa xong, tôi đã say bí tỉ.
Lỡ tay hắt cả ly cocktail lên gối.
Không ai chịu đụng vào, tôi đành tự sờ, tự chỉ trích:
“Nhìn mày xem, chỉ có tao chịu sờ mày thôi… đúng không?”
“Không ! Tao vẫn rất giận!”
“Tao phải vẽ bùa nguyền rủa mày! Nguyền rủa mày!”
“Đồ tồi! Đồ tồi!”
Nói rồi, tôi ngồi bệt xuống góc phòng.
Cầm bút vẽ linh tinh lên cơ bụng gối.
Ừm, chỗ này vẽ một cái vòng tròn.
Bên này vẽ thêm tam giác.
Loạt bình luận nổ tung:
【Ơ kìa, kế hoạch nham hiểm của bé cưng là… vẽ bùa nguyền rủa gối ôm trong bar á? Vậy đúng không?】
【Ừm… rất nham hiểm luôn đó.】
【Chứ gì nữa! Không thấy nam chính đang run chân à? Nhìn thấy clip mà nhỏ thân của bé cưng gửi, tí nữa là đặt vé máy bay chạy qua liền rồi!】
【Bé cưng còn không chạy nhanh đi! Nếu nam chính đến… thì… hehehe…】
Hehehe gì?
Hê cái gì?
Trong cơn say mơ màng, mắt tôi chỉ còn lại hai chữ:
“Đến rồi?”
Gu Dư… đến rồi sao?
Tôi hoảng quá, lảo đảo đứng dậy, ôm lấy chiếc gối cơ bụng rồi định lao ra ngoài.
Nhưng vừa chạy hai bước thì đập thẳng vào một bức tường.
Ngẩng đầu lên.
Gu Dư với gương mặt đẹp trai u ám đang đứng ngay trước mặt tôi.
Xong rồi, đồ tồi tới rồi!
Tôi lùi liền ba bước, trốn sau lưng Vân Chi, tiếp tục cúi đầu vẽ vòng tròn lên gối ôm.
Ai ngờ Vân Chi giật giật khóe mắt, vội vàng Gu Dư giải thích đầy lúng túng:
“Cô ấy đã như một lúc lâu rồi.”
“Anh Dư, mau đưa con ma men này về giùm đi, em không chịu nổi nữa. Nó ở đây thì đàn ông nào cũng chạy mất dép rồi.”
Nói xong, ấy liền túm tôi quăng thẳng đến trước mặt Gu Dư.
Đồ phản bội! Gặp trai là quên , huhu…
Tôi tức quá, tay lại càng vẽ mạnh hơn trên gối.
Người đàn ông khẽ run lên một chút.
Khiến Vân Chi giật mình:
“Anh Dư, ổn không? Sao cổ đỏ ?”
Gu Dư cúi người, cố nén một hơi thở sâu.
“Không sao.”
Giây tiếp theo, tôi đã bị ta bế lên cùng cả chiếc gối, tay cũng bị giữ chặt.
Bên tai vang lên giọng khàn khàn, xen lẫn hơi thở gấp gáp đầy kiềm chế của ta.
“Đừng vẽ nữa, tiểu tổ tông.”
“Về nhà… để cho em vẽ thật.”
Bộ não say mèm của tôi bỗng chốc đứng hình.
Không phải vì lời đó.
Mà là vì… tôi vô liếc xuống phía dưới—
Khoan đã! Tên này… giấu cái gì dưới đó ?!
08
Về đến nhà, bố mẹ đã ngủ rồi.
Gu Dư chỉ có thể lén lút trong phòng tôi, dụ dỗ tôi buông gối ôm ra.
“Ngoan nào, An An. Thả ra đi, không?”
“Em không thể ôm cả đêm mà cứ vẽ vòng tròn mãi đâu… Anh cũng chịu không nổi nữa rồi…”
Đôi mắt ta đỏ hoe, cố gắng giật lấy chiếc gối.
Thậm chí còn hơi vén áo lên, dụ dỗ tôi.
“Ở đây có hàng thật, sờ thật không tốt hơn sao?”
Đúng là nực !
Tên đàn ông này lại dám nghĩ có thể quyến rũ tôi?
Chẳng lẽ tôi lại dễ bị dụ thế à—
…Khoan đã, tại sao tay tôi lại tự đặt lên rồi?!
Chết tiệt!
Cảm giác… tốt quá!
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, ấm ức cả buổi chiều lại tràn lên trong lòng tôi.
Nước mắt lưng tròng, từng giọt to tròn lăn xuống.
Tôi lập tức “bốp bốp” vỗ hai phát lên vùng cơ bắp nóng hổi đó.
“Đồ tồi! Tất cả là tại !”
Gu Dư hít vào một hơi lạnh, đuôi mắt càng đỏ hơn.
Nhưng khi thấy tôi khóc, ta lại cuống quýt lên.
Ngón tay thô ráp, hơi lúng túng muốn lau nước mắt cho tôi.
“Chậc… Tiểu tổ tông của sao tự nhiên lại khóc rồi?”
“Đừng khóc nữa, không? Đều là lỗi của , là lỗi của hết… Nhưng mà sai chỗ nào thì em cũng phải cho biết chứ?”
“Còn không phải tại sao… Huhu, em chỉ mang canh gà qua thôi mà cũng bị khó…”
Người đàn ông sững người.
“Anh có nhận bát canh nào đâu…”
Tôi tức đến mức lại giáng một cái bạt tay lên cơ bụng ta, cái đầu say mèm không thèm để ý nữa:
“Thế cũng là tại ! Tất cả là tại ! Đồ tồi!”
“Tôi ghét !”
Người đàn ông cả người run lên, đưa tay lên đầu hàng mà không hề phản bác:
“Được , là đồ tồi, nhẹ tay chút có không?”
“Anh cũng là người, cũng bằng thịt đấy…”
“Còn nữa…”
Bàn tay tôi bị ta chậm rãi bao lấy, nhiệt độ nóng rực lan truyền qua da.
“Đừng ghét , không?”
Bình luận bùng nổ:
【A a a tôi đã cởi quần rồi, thế mà hai người lại cho tôi ăn đường thuần khiết thế này hả? Ngất mất!】
【Không phải, bé cưng nước mắt lưng tròng thế kia, tim nam chính cũng sắp nát luôn rồi, còn ăn gì nữa?】
【Tôi có cảm giác nam chính bé cưng đến chết luôn ấy! Bị đánh một phát mà đã đỏ cả người rồi, không dám nghĩ nếu thật sự gì đó thì sẽ thế nào, hehe…】
Quá nhiều chữ tôi hoa mắt chóng mặt.
Nhưng thông minh như tôi, vẫn nắm bắt từ khóa quan trọng.
Thích?
Gu Dư thích tôi?
Có khả năng sao?
Nhưng mà hôm nay… ta thật sự rất dễ bắt nạt…
Thực tế chứng minh, người say không nghĩ quá phức tạp.
Họ thích dùng hành để chứng minh hơn.
Vậy nên theo bản năng, tôi lại vươn tay túm lấy gối ôm cơ bụng, siết chặt trong lòng bàn tay.
Trừng mắt người đàn ông trước mặt, tôi nhe răng đe dọa đầy ác ý:
“Nói! Anh có thích tôi không?!”
09
Gu Dư lập tức cứng đờ cả người.
“An An, em… em bỏ cái gối xuống trước đi, nó chỉ là một cái gối thôi…”
“Không quan tâm! Trả lời trước đã!”
Không chần chừ, tôi bóp chặt phần nhân ngư trên gối.
Gu Dư tức khắc đỏ rực.
Hơi thở rối loạn hoàn toàn.
Nhưng vẫn cố chấp mạnh miệng:
“Anh đã bị em hành hạ đến mức này rồi… Em xem, có thích em không?”
Nhìn thấy ta vẫn không chịu trả lời thẳng, bàn tay quỷ quyệt của tôi lại tiếp tục di chuyển trên gối.
“Khoan! Đừng sờ nữa…!”
Tiếng hít thở bên tai càng ngày càng dồn dập, kèm theo một tiếng rên khàn.
Bàn tay tôi đột nhiên khựng lại.
“Hừ… Em tự nhiên…”
Gu Dư khó khăn hít sâu một hơi, dừng lại mất mấy giây.
Sau đó, giọng khàn đặc, đầy bất lực vang lên:
“Anh chịu thua em rồi…”
“An An, thích em.”
“Anh thích em lắm, em biết không?”
Không nghe thấy phản hồi.
Anh ta nghi hoặc, liếc mắt tôi.
Rồi… đơ người.
Nửa ngày sau, ta đưa tay chống trán, bật đầy bất lực:
“Ngay lúc này mà em ngủ luôn á?”
“Dư An An, em đúng là tổ tông của mà!”
Đáng tiếc, tôi—đang ngủ ngon lành—hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng bình luận thì thấy hết toàn bộ:
【Bé cưng đã tung ra một cú tấn công siêu trực diện thế kia, mà nam chính lại không tranh thủ, trời ơi, đúng là phế quá!】
【Tôi đề nghị, cái miệng không dùng đến thì đem hiến tặng đi, chẳng hạn như cái của nam chính!】
【Đúng là kiểu mở đầu và kết thúc theo phong cách O. Henry, chết mất! Bé cưng thì ngủ ngon lành không chút lo nghĩ, còn nam chính thì đáng đời, phải đi xả nước lạnh ba lần!】
【Đồ đàn ông cứng miệng, ngoài miệng mạnh mẽ thế thôi…】
【……】
Sáng hôm sau tỉnh dậy.
Gu Dư đã không còn ở đây.
Chỉ còn lại một tờ giấy ghi và một tấm vé đặt trên tủ đầu giường:
【Nhớ ăn canh giải rượu, để trong bếp.】
【Còn chuyện canh gà, sẽ về điều tra, đừng rơi nước mắt nữa.】
【Bù lại, em có muốn đến xem bán kết không? Có bất ngờ dành cho em.】
Nét chữ của ta đầy phóng khoáng và có cá tính, mạnh mẽ như rồng bay phượng múa.
Bất giác, tôi cảm thấy may mắn vì đầu óc mình hôm qua hơi mơ hồ.
Trí nhớ của tôi chỉ dừng lại ở khoảnh khắc Gu Dư bế tôi ra khỏi quán bar.
Chỉ nhiêu đó thôi cũng đã đủ xấu hổ rồi!
Nhưng mà… hình như… có khả năng… tôi đã chạm vào cơ bụng của ta rồi đúng không?
Chết tiệt!
Tôi không nhớ cảm giác đó thế nào nữa!
Lỗ quá! Huhuhu!
Nhưng mà… bán kết hả?
Nhìn tờ giấy nhắn trong tay, khóe miệng tôi không kiềm chế mà cong lên.
Anh ta đã cầu xin tôi thế này rồi mà.
Khụ khụ, người rộng lượng như An An đại nhân cũng không phải là không thể đích thân đi xem…
10
Ngày diễn ra trận bán kết.
Tôi vẫn không đi.
Rõ ràng đã thay váy chỉnh tề rồi.
Nhưng khi bật TV lên, đúng lúc lại chiếu ngay buổi phỏng vấn trước trận đấu của Gu Dư.
Mà người phỏng vấn ta… chính là nữ streamer kia.
Lúc này tôi mới biết ta tên Lâm Chỉ Duệ.
Nhìn cách ta liếc mắt đưa với Gu Dư trên TV.
Tôi tức đến mức ngồi phịch lại xuống ghế sofa.
Thế là xem cả trận ngay trên TV.
Tên lừa đảo này.
Rõ ràng đã sẽ đi kiểm tra vụ canh gà, kết quả chỉ toàn là xạo…
Tôi gồng mình nhịn đến hết trận đấu.
Bên cạnh, chiếc gối ôm cơ bụng đã sẵn sàng chờ “hành hình”.
Không có gì bất ngờ, đội của Gu Dư thắng trận.
Dưới ánh đèn sân khấu,
Phóng viên hỏi cảm nghĩ sau khi giành chiến thắng hôm nay.
Ánh mắt Gu Dư như thể xuyên qua màn hình, thẳng về phía tôi:
“Thật ra hôm nay tôi vẫn còn chút tiếc nuối, có một người tôi rất muốn gặp… ấy lại không đến.”
Cùng lúc đó, tôi không đợi ta hết câu.
Bốp!
Một cái tát mạnh vào giữa chiếc gối cơ bụng.
Sau đó là “bốp bốp bốp” thêm vài phát nữa.
Lần này, thẳng vào đường nhân ngư!
Vừa đánh, tôi vừa chửi:
“Bảo đừng lừa tôi! Đừng lừa tôi nữa!”
Trên TV.
Giọng của người đàn ông đột ngột ngừng lại.
Một tiếng rên khẽ, theo bản năng bật ra khỏi môi.
Phóng viên hốt hoảng lao tới đỡ ta:
“Thần Dư, ổn chứ? Anh bị sốt à? Có cần đi bệnh viện không?”
Gu Dư hơi cúi người, khẽ lắc đầu, định tiếp điều gì đó.
Tôi lại bắt đầu vẽ vòng tròn.
Vì để thực hiện kế hoạch nham hiểm khiến Gu Dư bối rối ngay trên sóng trực tiếp,
Tôi thậm chí không tiếc hy sinh đôi môi vừa tô son căng mọng của mình.
Nhẹ nhàng chu môi, hôn lên gối.
Y như tôi dự đoán, Gu Dư không tiếp nữa.
Mặt ta dần ửng đỏ, không thể gì khác ngoài cúi người tựa lưng vào bức tường phía sau, cố gắng kiềm chế hơi thở hỗn loạn.
Cúi đầu vào camera, không lời nào.
Nhưng ánh mắt sắc bén của ta, xuyên qua màn hình, vẫn khiến tim tôi đập nhanh.
Còn giá à?!
Tôi càng tức, cúi xuống hôn mạnh thêm mấy cái lên gối ôm.
Chớp mắt sau, hình bóng Gu Dư đã biến mất khỏi khung hình trên TV.
Khà khà khà khà.
Kế hoạch tà ác—ĐẠI THÀNH CÔNG!
Tên đó chắc xấu hổ đến mức không dám đối mặt với ai rồi chứ gì!
Nhưng chưa kịp đắc ý bao lâu, bình luận trên màn hình bỗng dồn dập:
【Bé cưng còn đang gian đấy, đợi lát nữa nam chính “dịch chuyển” đến cửa nhà thì thảm rồi, hehe.】
【Bé con cứ hôn gối mãi mà không biết mình đã họa lớn đến mức nào.】
【Đây đâu phải là họa, đây là LỬA đấy! Bé cưng đang chơi lửa mà a a a!】
【Tôi là Lôi Thanh Thủy, tôi chỉ muốn một câu: “Có thể nhanh lên không?”】
【……】
Nhìn chằm chằm vào dòng chữ trước mặt, mặt tôi bắt đầu nóng ran.
Đùa à? Hôm nay bố mẹ tôi đều đi công tác hết rồi!
Hứ, tôi không cho Gu Dư vào nhà, ta có thể vào chắc?
Giây tiếp theo, cửa nhà kêu “cạch” một tiếng, từ từ mở ra.
“Dư—An—An.”
Giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Xong đời.
Tôi quên mất trước khi đi, bố mẹ đã đưa mật khẩu nhà cho tên này rồi.
Lý do là: Sợ tôi ở nhà một mình xảy ra chuyện.
Dù sao nhà Gu Dư cũng ở cùng khu, cách có mấy bước chân.
Như có thể nhờ cậy khi cần.
Nhưng… có khi nào—
Gu Dư chính là “chuyện ngoài ý muốn” này không?!
Bạn thấy sao?