“Thật sao?” Tôi thẳng vào mắt , “Nếu một ngày, gặp một người khiến tìm lại cảm giác đam mê, sẽ gì?”
Sắc mặt Cố Thừa Huyền lập tức thay đổi, chiếc nĩa suýt rơi khỏi tay.
“Hiểu Vy, hôm nay em sao ? Sao toàn hỏi mấy chuyện kỳ lạ?”
“Chỉ tò mò thôi.” Tôi vẫn chằm chằm , “Vậy sẽ trả lời thế nào?”
Anh im lặng vài giây, rồi : “Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra.”
“Nếu nó đã xảy ra rồi thì sao?”
“Không có chuyện nếu.” Giọng hơi gay gắt, “Hiểu Vy, chúng ta có thể đừng bàn mấy chuyện giả định này không?”
Nhìn vẻ mặt mỗi lúc một căng thẳng của , tôi bỗng cảm thấy một sự thỏa mãn tàn nhẫn.
“Được rồi, không nữa.” Tôi bình tĩnh đáp, “Chúng ta ăn thôi.”
Cố Thừa Huyền rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, suốt bữa ăn vẫn tỏ ra mất tập trung.
Buổi chiều trở về công ty, tôi nhận cuộc gọi từ giám đốc Vương.
“Giám đốc Giang, hội đồng quản trị đã quyết định thành lập tổ điều tra về vụ việc chị tố cáo.”
“Bao lâu thì có kết quả?”
“Khoảng một tuần, chúng tôi sẽ điều tra cẩn thận.”
“Được, cảm ơn chị.”
Cúp máy, tôi cảm thấy như vừa giải thoát.
Cuối cùng, tôi không còn là người phụ nữ đáng thương bị giấu trong bóng tối nữa.
Tôi đã bắt đầu chủ phản công, giành lại sự tôn nghiêm cho chính mình.
Ba giờ chiều, tôi thấy Cố Thừa Huyền và Lâm Nhược Tuyết cùng bước về phía thang máy.
Họ giữ một khoảng cách “chuẩn mực”, bề ngoài trông chẳng có gì bất thường, chỉ cần ánh mắt trao đổi, tôi biết có điều mờ ám.
Tôi lấy điện thoại ra, gửi cho Cố Thừa Huyền một tin nhắn: “Anh đi cùng ai thế?”
Rất nhanh, trả lời: “Đi cùng Nhược Tuyết xem hiện trường dự án.”
Tôi khẽ lạnh, lắc đầu.
Họ nghĩ rằng mình che giấu rất giỏi, thật ra… từ lâu tôi đã thấu tất cả.
Bốn giờ chiều, tôi nhận cuộc gọi từ thám tử Lý.
“Cô Giang, chúng tôi có một phát hiện quan trọng.”
“Phát hiện gì?”
“Chồng hôm qua đã mua một chiếc nhẫn trong tiệm trang sức, trị giá mười hai vạn tệ.”
Tim tôi chìm xuống đáy.
Nhẫn… hơn nữa còn là một chiếc nhẫn đắt như , chỉ có thể có một lý do — ta định cầu hôn Lâm Nhược Tuyết.
“Xác định chứ?”
“Rất chắc chắn, chúng tôi có cả hóa đơn mua hàng lẫn ảnh chụp tại hiện trường.”
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Tôi biết rồi, tiếp tục theo dõi bọn họ.”
Cúp điện thoại, tôi cảm thấy đầu óc choáng váng.
Chiếc nhẫn mười hai vạn, đắt gấp mười lần nhẫn cưới của chúng tôi.
Có vẻ như ta thật lòng với Lâm Nhược Tuyết, ít nhất… còn hơn với tôi.
Tôi nhớ lại hai năm trước, khi cầu hôn tôi, mua một chiếc nhẫn hơn một vạn, khi đó tôi còn cảm thấy nó vô cùng quý giá.
Giờ tôi mới nhận ra, trong lòng , nó chẳng đáng gì cả.
Tình thật sự của … xứng đáng để bỏ ra mười hai vạn mua nhẫn.
Còn tôi… chỉ đáng nhận một chiếc nhẫn hơn một vạn cho có lệ.
Năm giờ rưỡi, Cố Thừa Huyền và Lâm Nhược Tuyết quay về công ty.
Họ trông tâm trạng rất tốt, gương mặt rạng rỡ, khó mà che giấu niềm vui.
Tôi đoán, có lẽ đã đưa nhẫn cho ta rồi.
Nghĩ đến đây, lòng tôi hoàn toàn nguội lạnh.
Sáu giờ tan , tôi không đợi Cố Thừa Huyền mà tự lái xe về nhà.
Tôi cần yên tĩnh, cần một mình để nghĩ xem bước tiếp theo phải gì.
Về đến nhà, tôi ngồi trong phòng khách, bức ảnh cưới của chúng tôi.
Trong ảnh, chúng tôi rạng rỡ, hạnh phúc, nhau biết bao.
Nhưng giờ đây, tất cả đã thay đổi.
Tám giờ tối, Cố Thừa Huyền về nhà.
“Sao không đợi ?” Anh hỏi.
“Muốn về sớm để nghỉ ngơi.” Tôi nhạt giọng đáp.
“Cơ thể khó chịu à?”
“Hơi mệt thôi.”
Anh bước đến gần tôi, đưa tay định chạm vào trán tôi.
Tôi theo phản xạ né tránh.
“Sao ?” Bàn tay dừng lửng giữa không trung.
“Không sao, chỉ là không muốn bị chạm vào.”
Sắc mặt Cố Thừa Huyền thoáng hiện nét thất vọng, rất nhanh lấy lại vẻ bình thường.
“Thế em nghỉ ngơi sớm đi, lên thư phòng xử lý ít công việc.”
Tôi gật đầu, theo bóng bước lên cầu thang.
Bây giờ, chỉ mong sớm rời khỏi tôi, để đi chia sẻ niềm vui cùng người của mình.
Còn tôi, đã trở thành một gánh nặng trong cuộc sống của .
Nhưng tôi sẽ không để toại nguyện.
Đã chọn phản bội, sẽ phải trả giá.
Ngày mai, tôi sẽ cho biết… tôi đã nắm trong tay tất cả.
8
Sáng hôm sau, tôi đưa ra một quyết định.
Tôi sẽ vạch trần mối quan hệ giữa Cố Thừa Huyền và Lâm Nhược Tuyết ngay trước mặt ta.
Mười giờ sáng, tôi gõ cửa phòng việc của Cố Thừa Huyền.
“Vào đi.” Giọng vang lên từ bên trong.
Tôi đẩy cửa bước vào, thấy Lâm Nhược Tuyết cũng ở đó, đang báo cáo công việ
“Hiểu Vy?” Cố Thừa Huyền hơi ngạc nhiên, “Em có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn chuyện riêng với .” Tôi liếc Lâm Nhược Tuyết một cái.
Bạn thấy sao?