“Vì sao lại chọn chủ phản công, thay vì cố gắng níu giữ?”
“Bởi vì phản bội chính là phản bội, không có bất kỳ lý do nào có thể tha thứ .” Tôi , “Hơn nữa, một người đã từng phản bội , sao có thể đảm bảo rằng họ sẽ không phản bội lần nữa?”
“Trong quá trình này, điều khó khăn nhất là gì?”
“Khó nhất là vượt qua sự yếu mềm trong lòng mình.” Tôi suy nghĩ rồi đáp, “Đôi khi tôi cũng từng hoài nghi quyết định của bản thân, từng nghĩ có nên cho ta một cơ hội hay không.”
“Vậy đã sao để kiên định?”
“Tôi luôn nhắc nhở bản thân rằng, tự tôn quan trọng hơn .” Tôi chắc nịch, “Một người phụ nữ đánh mất lòng tự trọng, cho dù có níu giữ cuộc hôn nhân, cũng không thể hạnh phúc.”
Buổi phỏng vấn kéo dài hai tiếng, phóng viên hỏi rất nhiều chi tiết.
Tôi trả lời tất cả một cách chân thật, hy vọng có thể mang lại cảm hứng cho những người phụ nữ khác.
Kết thúc phỏng vấn, phóng viên với tôi: “Cô Giang, sự dũng cảm của thật đáng khâm phục. Hy vọng câu chuyện của có thể truyền cảm hứng cho nhiều phụ nữ hơn nữa, để họ dám đấu tranh cho hạnh phúc của mình.”
“Cảm ơn, tôi cũng mong như .”
Tiễn phóng viên xong, tôi nhận điện thoại của luật sư Trần.
“Cô Giang, tôi có tin vui muốn báo cho .”
“Tin gì ?”
“Phía Cố Thừa Huyền gặp chút vấn đề, có thể sẽ phải bồi thường thêm cho một khoản tiền.”
“Vấn đề gì?”
“Trong thời gian giám đốc, ta đã lợi dụng chức vụ để trục lợi cá nhân, công ty phát hiện và cầu ta bồi thường. Nhưng hiện giờ ta đang gặp khó khăn tài chính, có lẽ sẽ phải bán nhà để xoay xở.”
Nghe xong, trong lòng tôi dâng lên một cảm phức tạp.
Dù tôi và Cố Thừa Huyền đã ly hôn, nghe tin ta rơi vào cảnh này, tôi vẫn có chút cảm thán.
Nhưng đây là lựa chọn của chính ta, chẳng thể trách ai.
“Tôi biết rồi.” Tôi , “Cứ theo đúng quy định pháp luật.”
Cúp máy xong, tôi bất giác nhớ đến Lâm Nhược Tuyết.
Nghe từ sau khi bị đuổi việc, ta mãi không tìm công việc phù hợp, vì chuyện này lan truyền rất rộng trong giới, chẳng công ty nào dám tuyển.
Còn Cố Thừa Huyền, vì bị giáng chức, thu nhập giảm mạnh, cuộc sống của hai người họ rất khó khăn.
Có người , họ là đích thực, trải qua thử thách mà vẫn bên nhau.
Cũng có người bảo, họ tự chuốc lấy kết cục này, đáng đời.
Tôi thấy cả hai quan điểm đều đúng, mà cũng đều sai.
Tình là quyền của họ, cách họ thì sai.
Nếu họ thành thật ngay từ đầu, có lẽ mọi chuyện đã hoàn toàn khác.
Nhưng bây giờ… gì cũng đã muộn.
Buổi tối, Tiểu Nhã đến nhà mới của tôi chơi.
“Wow, chỗ này đẹp quá!” Cô ấy quanh căn hộ mới, đôi mắt đầy ngưỡng mộ, “Còn đẹp hơn nhà trước của cậu nữa.”
“Ừ, mình rất thích nơi này.” Tôi rót cho ấy một tách trà, “Nơi này chỉ thuộc về riêng mình mình thôi.”
“Hiểu Vy, bây giờ cậu trông thật khác.” Tiểu Nhã tôi chăm , “Tự tin hơn, quyến rũ hơn.”
“Có lẽ là vì mình đã tìm lại chính mình.” Tôi mỉm , “Trước đây lúc nào cũng xoay quanh Cố Thừa Huyền, giờ cuối cùng mình có thể sống cho bản thân.”
“Vậy cậu có tính đến việc bắt đầu lại không? Ý mình là… tìm một người trai mới ấy.”
“Trước mắt thì chưa.” Tôi lắc đầu, “Mình muốn tận hưởng cuộc sống độc thân trước, và tập trung phát triển sự nghiệp.”
“Cũng đúng, hiện tại cậu như thế này là tốt nhất rồi.” Tiểu Nhã gật gù, “À, mà cậu biết không, bây giờ Cố Thừa Huyền và Lâm Nhược Tuyết sống không mấy tốt đẹp đâu.”
“Mình không muốn biết gì về họ.” Tôi nhàn nhạt đáp.
“Được rồi, không nhắc tới họ nữa.” Tiểu Nhã nâng ly trà lên, “Cạn ly cho cuộc sống mới của cậu!”
“Cạn ly cho cuộc sống mới của mình!” Tôi cũng nâng ly lên.
Chúng tôi khẽ cụng ly, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác tràn đầy hy vọng.
Đúng , đây chính là cuộc sống mới của tôi.
Không còn phản bội, không còn dối trá, không còn đau khổ.
Chỉ có tôi, và những khả năng vô tận phía trước.
Từ nay về sau, tôi sẽ sống cho chính mình, nỗ lực vì ước mơ của mình, và chiến đấu cho hạnh phúc của mình.
Đây mới chính là cuộc đời mà tôi mong muốn.
Bạn thấy sao?