Chiếc Giày Đỏ Trong [...] – Chương 10

“Nhược Tuyết, em ra ngoài trước đi.” Cố Thừa Huyền với ta.

Lâm Nhược Tuyết gật đầu, thu dọn tài liệu chuẩn bị rời đi.

Khi ta bước ngang qua tôi, tôi bỗng lên tiếng: “Đợi đã.”

Lâm Nhược Tuyết dừng lại, nghi hoặc tôi.

“Thực ra, em không cần ra ngoài đâu, chuyện này cũng liên quan đến em.” Tôi ta, rồi quay sang Cố Thừa Huyền, “Tôi biết hết rồi.”

Sắc mặt Cố Thừa Huyền lập tức tái nhợt, “Em… biết cái gì?”

“Tôi biết hai người đang qua lại.” Tôi bình tĩnh , “Tôi biết ngoại , và tôi cũng biết hôm qua mua nhẫn cho ta.”

Không khí trong phòng việc lập tức đông cứng lại.

Khuôn mặt Lâm Nhược Tuyết trắng bệch, tài liệu trong tay rơi xuống đất.

Cố Thừa Huyền mấp máy môi, không nên lời.

“Không ai định gì à?” Tôi tiếp tục, “Vẫn muốn diễn tiếp sao?”

Vài giây im lặng trôi qua, Cố Thừa Huyền đứng dậy.

“Hiểu Vy, có thể giải thích…”

“Giải thích gì?” Tôi cắt ngang, “Giải thích hai người đã lén lút thế nào sau lưng tôi? Giải thích tại sao về nhà vẫn còn dối tôi? Hay giải thích vì sao mua cho ta chiếc nhẫn mười hai vạn?”

Nghe tôi chi tiết như , Cố Thừa Huyền hoàn toàn tuyệt vọng.

Anh biết tôi không phải đang đoán bừa, mà thật sự đã nắm bằng chứng.

“Xin lỗi…” Anh cúi đầu.

“Giám đốc Giang, xin lỗi chị, tất cả là lỗi của em…” Lâm Nhược Tuyết cũng lên tiếng, nước mắt lã chã rơi.

Nhìn cảnh tượng này, tôi bật lạnh trong lòng.

Giờ mới biết xin lỗi à? Trước đó sao không nghĩ đến?

“Xin lỗi thì có ích sao?” Tôi họ, “Cố Thừa Huyền, còn nhớ lời với tôi trong ngày cưới không?”

Cố Thừa Huyền ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy áy náy.

“Anh từng sẽ tôi cả đời, sẽ không bao giờ để tôi chịu ấm ức.” Giọng tôi bắt đầu run rẩy, “Thế còn bây giờ? Đây chính là lời hứa của sao?”

“Hiểu Vy, không biết phải gì…” Giọng Cố Thừa Huyền nhỏ như muỗi kêu.

“Vậy để tôi .” Tôi hít một hơi thật sâu, “Cố Thừa Huyền, tôi muốn ly hôn.”

Khoảnh khắc ra câu này, tôi thấy lòng mình giải thoát.

Cuối cùng, tôi không cần giả vờ như chẳng biết gì nữa.

Cuối cùng, tôi có thể đứng lên bảo vệ phẩm giá của chính mình.

“Hiểu Vy, em bình tĩnh đã, chúng ta có thể ngồi xuống chuyện…” Cố Thừa Huyền cố gắng níu kéo.

“Không còn gì để .” Tôi lắc đầu, “Tôi đã liên hệ luật sư, và cũng thu thập đủ chứng cứ rồi. Chuyện của hai người, công ty cũng biết.”

Nghe , mặt Lâm Nhược Tuyết càng tái nhợt hơn.

“Công ty… biết rồi?” Cố Thừa Huyền hỏi.

“Đúng, hôm qua tôi đã báo cáo mối quan hệ không đứng đắn của hai người. Chỉ cần chờ một thời gian ngắn nữa thôi, hội đồng quản trị sẽ đưa ra quyết định xử lý.”

Cố Thừa Huyền ngồi sụp xuống ghế, trông như mất hết sức sống.

Anh biết, một khi công ty xác nhận chuyện này, sự nghiệp của coi như chấm hết.

Hội đồng quản trị sẽ không bao dung cho một lãnh đạo cấp cao có hành vi như , rất có thể sẽ bị buộc từ chức.

“Vì sao em phải thế này?” Anh tôi, trong mắt vừa có giận dữ vừa có tuyệt vọng.

“Vì sao ư?” Tôi lạnh, “Khi phản bội tôi, có nghĩ đến ‘vì sao’ không? Khi đứng trước mặt tôi mà dối, có nghĩ đến ‘vì sao’ không? Khi dùng tài sản chung của chúng ta mua quà cho ta, có nghĩ đến ‘vì sao’ không?”

Cố Thừa Huyền im lặng, không lời nào.

“Giám đốc Giang, xin chị hãy tha thứ cho chúng em…” Lâm Nhược Tuyết bỗng quỳ xuống, “Tất cả là lỗi của em, là em quyến rũ Tổng Giám đốc Cố…”

Nhìn ta quỳ dưới đất, tôi không cảm thấy một chút thương nào.

“Giờ mới biết sai sao?” Tôi xuống ta, giọng lạnh lẽo, “Khi quyết định kẻ thứ ba, đã nghĩ đến ngày hôm nay chưa?”

“Em… em thật sự biết sai rồi, xin chị cho chúng em một cơ hội…” Lâm Nhược Tuyết khóc đến tàn tạ, nước mắt lưng tròng.

“Cơ hội?” Tôi lắc đầu, “Tôi đã cho hai người cơ hội, hai người chọn tiếp tục lừa dối tôi. Bây giờ… không còn cơ hội nữa.”

Tôi quay người chuẩn bị rời đi, Cố Thừa Huyền bỗng đứng dậy nắm chặt tay tôi.

“Hiểu Vy, chúng ta có thể giải quyết riêng không? Đừng lớn chuyện đến công ty, cũng đừng kéo nhau ra tòa…”

Tôi hất tay ta ra: “Bây giờ mới biết sợ à? Muộn rồi.”

“Anh có thể bù đắp cho em, nhà, xe, tiền tiết kiệm, đều có thể cho em hết…”

“Anh tưởng đây là vấn đề tiền bạc sao?” Tôi tức giận thẳng vào , “Đây là vấn đề phẩm giá, là vấn đề niềm tin, là sự chà đạp của lên cuộc hôn nhân này!”

Cố Thừa Huyền bị cơn giận của tôi chấn , không dám thêm gì.

“Cố Thừa Huyền, từ hôm nay, chúng ta là người xa lạ.” Tôi lần cuối, “Giấy ly hôn sẽ sớm nhận , mong hợp tác.”

Nói xong, tôi quay người rời khỏi văn phòng.

Đi dọc hành lang, tôi nghe thấy tiếng khóc của Lâm Nhược Tuyết và giọng Cố Thừa Huyền đang an ủi ta.

Nhưng tôi không quay đầu lại.

Tất cả những chuyện này, đều là kết quả của lựa chọn mà họ đã tự đưa ra.

Về đến văn phòng của mình, tôi đóng cửa lại, cuối cùng không kìm mà òa khóc.

Hai năm hôn nhân, năm năm cảm, mà kết thúc thế này.

Dù là tôi chủ đề nghị ly hôn, tim tôi vẫn đau nhói.

Dù sao, tôi cũng đã từng người đàn ông này rất nhiều.

Nhưng không thể xây dựng trên sự phản bội và dối trá.

Tôi thà đau một lần, còn hơn bị lừa dối cả đời.

Buổi chiều, cả công ty bắt đầu bàn tán về chuyện của Cố Thừa Huyền và Lâm Nhược Tuyết.

Có người thương tôi, có người hả hê, cũng có người chỉ trỏ xì xào.

Nhưng tôi không còn quan tâm nữa.

Tôi đã giành lại lòng tự trọng cho chính mình, điều đó quan trọng hơn tất cả.

Năm giờ tan , tôi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà sắp xếp hành lý.

Tôi không thể tiếp tục sống chung với Cố Thừa Huyền nữa, thêm một ngày thôi tôi cũng thấy ghê tởm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...