Anh ta vung tay hất vỡ chén trà trên bàn, nhặt lấy một mảnh sứ vỡ, vạch một đường lên mặt Tô Nhã.
Nhìn thấy vết rạch trên gương mặt mình, máu loang lổ trên tay, Tô Nhã hoảng loạn hét lên thất thanh.
Cuối cùng, ta đám em của Trì Tranh kéo ra khỏi đó.
Một người trong số họ Trì Tranh với ánh mắt đầy bất lực và phẫn nộ:
“Không có Thư Hà, mày không sống nổi nữa à? Mày lại bản thân mày đi, bây giờ còn ra cái bộ dạng gì nữa?”
Trì Tranh ngồi bệt xuống sàn, dáng vẻ suy sụp, đôi mắt thâm quầng, râu ria lởm chởm.
Anh ta khổ:
“Không có Thư Hà, thà để tao chết đi còn hơn.”
“Không có ấy, từng giây từng phút trôi qua với tao đều là một sự giày vò.”
“Từng hơi thở tao hít vào đều như có ngàn nhát dao cắt nát lồng ngực tao…”
Không tìm thấy tôi.
Trì Tranh mặc kệ công ty, cả ngày chỉ ở nhà, ôm điện thoại chằm chằm vào từng bức ảnh của tôi, uống rượu đến say mèm.
Mọi thông báo tìm người ta đăng tải, không một tin tức hồi âm.
Suốt khoảng thời gian đó, ta đã đến tất cả những thành phố mà tôi từng muốn đi.
Nhưng cuối cùng… vẫn chẳng có gì.
Thư Hà, em đang ở đâu?
Anh chỉ phạm một sai lầm duy nhất… em nhiều như , tại sao không thể tha thứ cho ?
Anh xin em, chỉ cần em quay về, em muốn gì cũng !
Trì Tranh ngồi trong căn phòng rộng lớn, khóc nức nở như một đứa trẻ.
11
Trì Tranh không tìm thấy tôi cũng là điều đương nhiên.
Bởi vì tôi đang ở một đất nước nhỏ bé và hẻo lánh.
Nơi đây, con người sống giản dị, hòa mình vào thiên nhiên, ít ai bận tâm đến các thiết bị liên lạc hiện đại.
Vì thế, những thông báo tìm kiếm tôi mà Trì Tranh phát tán trên mạng, gần như không ai ở đây biết đến.
Tôi một căn nhà nhỏ.
Mỗi khi bước ra cửa, trước mắt tôi là một cánh đồng lúa mì vàng óng.
Gió thổi qua cả cánh đồng lay như một đại dương dát vàng, bao và rộng lớn.
Không khí tràn ngập mùi vị của tự do và hy vọng.
Khoảng thời gian này, tôi đã đi rất nhiều nơi, ngắm muôn vàn cảnh sắc.
Tôi đã thấy những con sóng dữ dội, những ngọn núi hiểm trở, những đồng cỏ bạt ngàn…
Ở những nơi ấy, tôi dường như tìm lại chính mình, cảm nhận sự tự do và hạnh phúc mà suốt mấy chục năm qua chưa từng có.
Hôm nay, trời trong xanh nắng dịu nhẹ.
Tôi kê một chiếc ghế bên cánh đồng, định vẽ lại khung cảnh tuyệt đẹp này.
“Xin hỏi, có phải là Thẩm Thư Hà không?”
Một chàng trai đeo kính, khoác balo trông giống sinh viên đại học, rụt rè hỏi tôi.
Tôi mỉm lắc đầu.
“Xin lỗi, cậu nhận nhầm người rồi.”
Chàng trai xuề xòa, rồi lấy điện thoại ra đưa tôi xem.
“Người đàn ông này đã đăng rất nhiều video tìm vợ. Tôi thấy trông rất giống người vợ trong video của ta.”
Trong video, Trì Tranh ngày càng tiều tụy, hai bên tóc mai lấm tấm bạc trắng, trông như đã già đi cả chục tuổi chỉ trong một đêm.
Trong ký ức của tôi, Trì Tranh luôn là chàng trai rạng rỡ, tràn đầy sức sống.
Chưa bao giờ có dáng vẻ tàn tạ như thế này.
Tôi chằm chằm vào màn hình, có chút thất thần.
Chàng trai thản nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, vừa quan sát vừa :
“Nhưng mà, dù có là vợ ta đi nữa, tôi cũng sẽ không cho ta biết ở đây đâu. Gã này là một kẻ tệ bạc, nghe vợ ta bỏ đi là vì ta ngoại với tiểu tam.”
Tôi không gì, chỉ lặng lẽ mỉm , tiếp tục vẽ tranh.
Cho đến khi cậu ta thốt ra câu tiếp theo.
“Nhưng mà… ác giả ác báo. Nghe người đàn ông này đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi cách đây không lâu.”
“Hình như là do một người phụ nữ điên, mặt mày biến dạng, lái xe lao thẳng vào ta.”
Bàn tay tôi khựng lại, nét cọ lệch đi, màu vẽ loang ra ngoài khung hình.
“Người đàn ông này trước khi chết đã quay một video, rằng hy vọng vợ ta có thể thấy.”
Chàng trai mở video ra cho tôi xem.
Trong đoạn video, Trì Tranh nằm trên giường bệnh, khắp người cắm đầy dây truyền dịch và ống thở.
Giọng ta yếu ớt, khóe mắt ướt đẫm, nước mắt lăn dài xuống gò má.
“Thư Hà… em… xin lỗi em…”
“Nếu có kiếp sau…”
Tôi không nghe tiếp nữa, chỉ lặng lẽ đứng dậy, rời đi.
“Cô Thẩm!”
Chàng trai gọi với theo, tôi thoáng dừng bước.
“Hy vọng phần đời còn lại của sẽ luôn hạnh phúc và vui vẻ!”
Trở về phòng, có lẽ vì đã buông bỏ tất cả, tôi vẫn không thể ngăn những giọt nước mắt rơi xuống.
“Thư Hà, em sao ?”
Giọng từ ngoài cửa vang lên, tôi quay lại, thấy Cố Hoài bước vào với vẻ mặt đầy lo lắng.
Anh ấy là người Trung Quốc duy nhất mà tôi quen biết ở đây, cũng là chủ nhà của tôi.
Anh ấy dạy vẽ miễn phí cho trẻ em nơi này.
Cũng chính ấy là người đã dạy tôi vẽ tranh.
Tôi lau nước mắt, khẽ mỉm , lắc đầu:
“Em không sao.”
Cố Hoài gãi đầu, dường như đã lấy hết dũng khí, lấy từ sau lưng ra một bó hoa.
“Thư Hà, thích em. Em có muốn không?”
Tôi không hề bất ngờ khi ấy ra điều này.
Tôi không phải kiểu người chậm chạp trong chuyện cảm, cảm của Cố Hoài dành cho tôi, tôi luôn cảm nhận .
Tôi mỉm nhẹ nhàng, chân thành :
“Cảm ơn vì đã thích em.”
“Nhưng em không định ở đây lâu.”
Cố Hoài vội vàng :
“Anh có thể đi cùng em, dù là bất cứ đâu.”
Tôi mở cửa sổ, để ánh nắng ấm áp chiếu rọi vào phòng.
“Ý em là, em sẽ không dừng chân ở bất cứ đâu.”
“Cũng không muốn bị ràng buộc bởi bất kỳ ai.”
“Ngày mai em sẽ lên đường đến điểm dừng chân tiếp theo. Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại.”
Cố Hoài rõ ràng có chút hụt hẫng.
Anh ấy mím môi, ngập ngừng hỏi tôi:
“Vậy… điểm đến tiếp theo của em là đâu?”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc.
Hình như… chính tôi cũng không biết mình sẽ đi đâu.
Nhưng cuộc đời nhất định phải có một đích đến sao?
Từng phong cảnh trên đường đi cũng đã đủ để tận hưởng.
Quá khứ đã chìm vào bóng tối, không thể quay lại.
Còn con đường phía trước… vẫn rực rỡ ánh sáng.
Bạn thấy sao?