Ánh mắt tôi dần lạnh lùng. Người đàn ông mà tôi ngây thơ thương cả đời này đã tự tay chết tôi.Tôi vốn chỉ nghĩ hắn ta là đồng phạm, không ngờ…
Tôi nhẹ nhàng đặt tay vuốt ve cái bụng đang nhô lên một chút.Khi bị đến thử quán đẩy ngã, đầu tôi đập mạnh xuống đất, máu chảy ròng ròng, tôi vẫn ôm chặt bụng, gọi tên ấy.Khi đó, liệu Trương Húc có đang đứng ở một góc nào đó, âm thầm nhạo tôi không?
Tôi cố phớt lờ cơn đau nhói trong tim và mở điện thoại:"Alo, chào bác sĩ, tôi vừa đặt lịch khám thai… Vâng, hãy đổi thành thủ thuật thai giúp tôi."
Chiều hoàng hôn, tôi ngồi bệt xuống chiếc ghế dài ở bệnh viện.Đứa con mà tôi đã uống biết bao nhiêu thuốc bắc để có , giờ đã nằm trong thùng rác.Nỗi đau xé thịt như ăn mòn trái tim tôi không ngừng nghỉ, khiến tôi phải cúi gập người lại.
Đừng trách mẹ.Mẹ không thể để con có một người cha là kẻ sát nhân.
Cơn đau tột cùng khiến tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết. Dường như thần linh đã ban cho tôi cơ hội sống lại lần nữa.Kiếp trước, những kẻ đã tôi, từng kẻ một sẽ phải trả giá.
"Cô ơi, về phòng nghỉ ngơi đi."Bỗng một bóng đen phủ xuống, tôi ngước đôi mắt đỏ hoe lên, thấy đôi tay trắng trẻo thon dài của người trước mặt. Nhìn lên cao hơn là khuôn mặt điển trai với đôi lông mày hơi nhíu."Chị đang chắn đường, bọn em cần vào phòng cấp cứu."Tôi lúc này mới để ý thấy chiếc cáng phía sau ta. Tôi vội vàng né sang một bên.
Anh vừa vừa ngậm miệng lại, tôi lại nghe thấy tiếng lòng của :[Sao lại là ta?]
Tôi kinh ngạc trợn mắt. Câu này có ý gì? Anh ta lẽ ra chưa từng gặp tôi mới phải.Cố Tư Văn, trai của đến thử quán.Trước đây, ta vốn là một bác sĩ pháp y, sau đó chuyển sang ở phòng cấp cứu. Kiếp trước, khi Cố Tư Nghiên bị trúng độc và cấp cứu, tôi đã gặp một lần.Anh giữ vẻ mặt lạnh tanh, thản nhiên đến mức như thể người sắp chết kia chẳng liên quan gì đến mình.Sau này, đến khi tôi tự sát, tôi cũng chưa từng gặp lại .Liệu ta có liên quan gì đến chuyện này không?
Nhìn khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng của ta, tôi bỗng thấy có chút quen thuộc.Một ý nghĩ dần dần nhen nhóm trong lòng tôi.Ra khỏi bệnh viện, tôi bấm gọi một cuộc điện thoại khác:"Gia Gia, ra ngoài ăn tối với mình đi."
Đầu dây bên kia rất ồn ào, rõ ràng là ở quán bar, Hứa Gia lơ lớ không rõ gì. Tôi đọc địa chỉ rồi chui vào xe ngồi.Tay siết chặt bụng, tôi lấy đại hai viên thuốc giảm đau, cơn đau tôi toát mồ hôi lạnh, yếu ớt nằm xuống vô-lăng.Hàng loạt hình ảnh của kiếp trước lại ùa về như một cuộn phim quay chậm.
Có lẽ sức mạnh của thù hận đã giúp tôi gượng dậy.Ngước lên, tôi thấy một tóc hai bím đang ngó nghiêng xung quanh.
"Chị ơi,"Cô đi đến gõ nhẹ cửa kính xe. Tóc ấy xoăn nhẹ, buộc bằng dây buộc hình thỏ lông, giọng nhẹ nhàng và ngọt ngào, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.Cố Tư Nghiên.
Tay tôi đang nắm chặt vô-lăng đến trắng bệch, cố kiềm chế cơ thể không run lên.Kiếp trước, tôi từng gào khóc hỏi ta, chúng ta không thù không oán, tại sao lại khiến tôi tan cửa nát nhà như !Tôi mãi không thể quên khuôn mặt tươi của ta khi đó:"Chị vốn dĩ nên chết đi."
"Chị ơi, chị có nghe không?"Cố Tư Nghiên lại gõ cửa kính, tôi giật mình trở lại, giọng đầy lạnh lẽo:"Có việc gì?"
Cô ta chẳng để tâm, ngọt ngào:"Chúng em có bài tập nhóm về ẩm thực, chắc chị vừa ra từ bệnh viện phải không? Có thể gợi ý cho em vài quán ăn ngon không ạ, em không quen chỗ này lắm."
Tôi cúi xuống, giả vờ bình tĩnh lướt điện thoại:"Tôi cũng không rành, tôi đang chờ người ở đây thôi."
Kiếp trước, tôi đã tin vào lời dối này, nhiệt giới thiệu cho ta quán mà tôi thường xuyên đến.Sau khi mua xong và lên xe, Cố Tư Nghiên lại tìm đến, vừa khóc vừa bảo không mua bánh, hỏi tôi có thể nhường cho ta không.Lòng tốt trỗi dậy, tôi chẳng nghĩ ngợi mà đưa luôn cho ta.Ai ngờ sau đó…
Bạn thấy sao?