Quay lại chương 1 :
Chương 15
Sáu năm trước tôi chọn không bán nhà, là vì tôi bản thân mình hơn.
“Anh thích Lâm Lâm – Một lần nữa, tôi lại ra câu đó.
Đây không phải lần đầu tôi nhắc đến chuyện này.
Lần đầu tiên, Chu Lăng Xuyên nổi giận đùng đùng.
Anh ta chỉ tay vào mặt tôi, mắng tôi “tâm địa bẩn thỉu nên đâu cũng thấy dơ bẩn”.
Còn bây giờ, ta vẫn không dám thừa nhận.
“Không! Anh không thích ấy!” – Chu Lăng Xuyên kích hét lên.
Anh ta thừa nhận, trong lòng vẫn canh cánh chuyện của trai.
Nhưng cũng rõ ràng, ta vẫn còn cảm với tôi.
Dù ta thật sự có chút rung với chị dâu…
Nhưng thứ cảm mơ hồ đó vẫn chưa đủ để lật đổ chín năm giữa chúng tôi.
Cũng chính vì nhận ra mình không còn chuyên tâm như trước, ta mới thấy khổ sở đến .
Chu Lăng Xuyên đột ngột tự tát mình một cái thật mạnh, mắt đỏ ngầu:
“Nếu em để tâm chuyện đó… thì từ giờ sẽ… sẽ không gặp chị dâu nữa.”
Tôi tròn mắt kinh ngạc.
Tôi thật sự không ngờ ta sẽ hứa điều đó.
Nhưng tôi vẫn lắc đầu.
Chu Lăng Xuyên như kẻ mất hồn, ngồi phịch xuống chiếc ghế dài ven đường.
Anh ta lẩm bẩm như với chính mình:
“Sao lại ra nông nỗi này… Rõ ràng chúng ta đã hứa sẽ bên nhau cả đời, rõ ràng rồi mà…”
Đúng lúc đó, điện thoại của ta reo lên.
Là nhạc chuông riêng dành cho Lâm Lâm.
Anh ta lập tức bừng tỉnh.
Ngước tôi một cái, hơi do dự.
Nhưng cuối cùng, ta vẫn nhấn nút nghe máy.
Tôi nhếch môi , không ngạc nhiên chút nào với lựa chọn của ta.
Đặt Lâm Lâm lên hàng đầu — đó vốn dĩ đã là thói quen của ta rồi.
Chương 16
Đầu dây bên kia, giọng Lâm Lâm nghẹn ngào, đầy nước mắt.
Loáng thoáng nghe thấy ta nhắc đến chuyện nhà trong khu học.
Còn có tiếng khóc của một đứa trẻ vọng vào điện thoại:
“Chú ơi, cưới vợ rồi có phải sẽ không cần mẹ con cháu nữa không?”
“Không đâu, Gia Bảo, sẽ mãi mãi không bỏ rơi hai mẹ con cháu.” – Chu Lăng Xuyên hốt hoảng trấn an, giọng ta dịu lại đầy lo lắng.
“Hu hu hu, ơi, mọi người đều mẹ con là gánh nặng, hôm nay mẹ khóc suốt ở nhà…”
Tiếp đó là giọng mắng nhiếc the thé của Lâm Lâm vang lên.
Tất nhiên, không phải đang mắng tôi.
Mà là… đang mắng chính con trai mình.
Mắng nó vô dụng, mắng nó mất cha rồi chỉ biết gánh nặng mà không tự hiểu thân phận.
“Người ngoài cũng chẳng sai! Mày đúng là gánh nặng đấy, không phải à?”
Lâm Lâm như gào lên.
Sắc mặt Chu Lăng Xuyên khi đó tệ đến mức không tả nổi.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, ta đứng dậy, tôi bằng ánh mắt tôi chưa từng thấy – như thể tôi là kẻ thù cha không đội trời chung.
Ánh mắt đó, như muốn xé xác tôi ra từng mảnh.
“Cô hài lòng chưa? Vân An Quân, thấy vui chưa hả?!”
Tôi gương mặt méo mó vặn vẹo vì tức giận của ta, bật .
Trong tiếng là sự châm biếm rõ ràng.
“Chu Lăng Xuyên, trách tôi? Anh có tư cách gì để trách tôi?”
“Nếu không phải cứ cố chấp biến chuyện căn nhà thành trò hề, nếu không phải nhất quyết đòi hủy đám cưới — thì chị dâu sao bị người ta chỉ trỏ bàn tán chứ?”
“Người ta ta như , là vì các người không biết giữ giới hạn.”
Tôi thẳng vào mắt ta, không hề né tránh.
Ngay cả sáu năm trước, tôi cũng chưa từng nghĩ lựa chọn của mình là sai.
Chương 17
Huống chi là bây giờ.
Tôi không sai.
Tôi không chọn cách bán sạch gia sản để cứu người nhà trai – điều đó hoàn toàn không sai.
Ngược lại, chính họ – chỉ vì tôi là người của Chu Lăng Xuyên – mà ích kỷ muốn chiếm lấy tất cả những gì tôi có, mới là sai.
“Cô đúng là kiểu chủ nghĩa vị kỷ điển hình!” – Chu Lăng Xuyên nghiến răng.
“Dù là sáu năm trước hay bây giờ, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân, đúng là đồ ích kỷ.”
Chủ nghĩa vị kỷ à?
Thật ra tôi lại thấy cái danh xưng đó khá hợp với mình.
Có lẽ đúng là tôi ích kỷ thật.
Nếu không, thì năm đó sau khi cha mẹ nuôi qua đời, tôi đã bị đám họ hàng “ăn tươi nuốt sống” rồi.
Năm đó tôi vẫn chưa đủ tuổi thành niên.
Sau khi cha mẹ nuôi mất, có một đám người tự nhận là họ hàng kéo đến – những người tôi chưa từng gặp trong đời.
Họ viện cớ tôi không có quan hệ máu mủ với cha mẹ nuôi, muốn đuổi tôi ra khỏi nhà.
Nhưng không may cho họ, cha mẹ nuôi tôi đã để lại di chúc – người thừa kế căn nhà chính là tôi.
Không thể đá tôi ra, họ liền đổi chiêu – sẽ nuôi tôi ăn học đến khi trưởng thành, cầu sau đó tôi phải chuyển nhượng căn nhà cho họ như một “phí công nuôi dưỡng”.
Tôi đương nhiên từ chối tất cả.
Dù đến mức ông nội trong họ tức đến phát bệnh tim, phải vào ICU, tôi cũng không đổi ý.
Họ mắng tôi là đồ vong ân phụ nghĩa, máu lạnh vô .
Nhưng chính lúc đó tôi đã hiểu một điều — tôi là một đứa con rất tiền.
Không có tiền, thì chẳng có gì hết.
Lúc tôi rời đi, Chu Lăng Xuyên vẫn đứng sau lải nhải trách móc.
Giữa dòng người qua lại, tôi bỗng thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Chương 18
Mọi chuyện trong quá khứ giờ như một giấc mơ dài.
Và giờ thì tôi đã tỉnh mộng.
Về đến khách sạn, trai tôi nhắn tin cho tôi.
Cùng với đó là thông báo chuyển khoản… một triệu tệ.
Tâm trạng tôi lập tức tốt hơn hẳn.
Tin nhắn từ tôi gửi dồn dập:
“Chờ em quay lại thủ đô nhận tổ quy tông, sẽ còn nhiều tiền hơn nữa.”
Bạn thấy sao?