“Cứ đúng hợp đồng là .” – Tôi hờ hững trả lời.
Trong lúc lơ đãng qua tôi thấy gương mặt Lâm Lâm trắng bệch.
Cô ta cắn chặt môi đến bật máu mà vẫn không nhận ra.
Trong phòng vang lên tiếng hít khí lạnh liên tiếp.
Không ai dám lên tiếng.
“Không thể nào!” – Chu Lăng Xuyên đột nhiên gào lên.
“Hồi đại học ấy đến tiền sinh hoạt còn không có, phải vừa học vừa , tằn tiện từng đồng…”
Tôi gật đầu.
Đúng , hồi đó tôi rất nghèo.
Thấy phản ứng của tôi, Chu Lăng Xuyên tưởng mình đã đoán đúng.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta không thể chấp nhận việc tôi đột nhiên giàu có.
Trong tiềm thức, người mà ta luôn khinh thường nếu lại có xuất thân cao sang hơn mình thì còn khó chịu hơn cả bị .
“Tôi đã gặp ba mẹ ấy rồi, chỉ là công nhân bình thường, liên quan gì tới nhà họ Vân ở thủ đô chứ!”
“Cha mẹ nuôi tôi nghèo thật, ba mẹ ruột của tôi thì giàu và có quyền thế đấy.” – Tôi mỉm ta.
Nhìn sắc mặt Chu Lăng Xuyên tái nhợt từng chút một, lòng tôi hả hê vô cùng.
Anh ta chắc chắn cũng nhớ đến tin tức nửa năm trước:
#Tiểu thư thất lạc của nhà họ Vân trở về giới hào môn#
Chương 13
Sự thật đã rõ rành rành trước mắt.
Nhưng Chu Lăng Xuyên vẫn không thể tin nổi.
“Không… không thể nào! Không thể nào!”
Lâm Lâm đột nhiên như phát điên lao tới:
“Đồ lừa đảo! Nhất định là giả! Tất cả là giả!”
Cô ta vừa sắp chạm vào người tôi thì đã bị vệ sĩ mà lão Trần dẫn theo ấn chặt xuống đất.
Lâm Lâm đột nhiên bật khóc nức nở:
“Nếu đã có tiền như , sao lúc trước không cứu chồng tôi?”
Câu này vừa thốt ra, cả tôi và Chu Lăng Xuyên đều im lặng.
Anh trai của Chu Lăng Xuyên – chồng của Lâm Lâm – cuối cùng đã buộc phải từ bỏ điều trị vì không đủ tiền viện phí.
Nếu có tiền, có lẽ ấy thật sự có thể cứu.
Nhưng với một gia đình bình thường, số tiền đó đúng là con số trên trời.
Ánh mắt Chu Lăng Xuyên tôi đầy phức tạp.
Anh ta an ủi Lâm Lâm:
“Em đừng trách ấy, ấy cũng mới tìm lại gia đình chỉ mới nửa năm nay thôi.”
Lâm Lâm tôi càng thêm căm hận.
“Nhưng ta… không phải vẫn có thể trả năm triệu tiền đặt cọc nhà đó sao?”
Ký ức quay về sáu năm trước.
Khi đó, tôi còn chưa tốt nghiệp đại học.
Nghe tin cả của Chu Lăng Xuyên mắc bệnh nặng phải nhập viện, chi phí điều trị tốn kém không tưởng.
Gia đình nhà họ Chu vét sạch tiền tiết kiệm, đi vay khắp nơi vẫn như muối bỏ biển.
Tôi từng có ý định bán căn nhà cha mẹ nuôi để lại, giúp ta gom tiền chữa bệnh.
Nhưng suy nghĩ đó chỉ quanh quẩn trong đầu nửa ngày rồi tôi gạt bỏ.
Tôi không thể chuyện lấy hết tài sản duy nhất của mình để cứu một người mà tôi chỉ gặp vài lần.
Tôi chỉ là một người bình thường.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ chính từ lúc ấy, quan hệ giữa tôi và Chu Lăng Xuyên đã bắt đầu rạn nứt.
Chương 14
Tôi còn nhớ, sau khi trả xong tiền đặt cọc mua nhà, Chu Lăng Xuyên bỗng hỏi tôi một câu:
“Em thấy cái nào quan trọng hơn, tiền hay người?”
Khi ấy, tôi trả lời rất thẳng:
“Không có tiền thì không gì cả.”
Từ khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa chúng tôi càng lúc càng lớn.
Tôi cũng quá chậm hiểu, mất nhiều năm mới nhận ra.
Chiều hôm đó tan , Chu Lăng Xuyên đứng chờ tôi dưới toà nhà công ty.
Anh ta nhanh chóng bước tới, quen tay lấy túi xách của tôi.
“Tối nay ăn gì?”
“Chu Lăng Xuyên.” – Tôi gọi ta.
Anh ta khựng lại, quay đầu tôi.
Giữa dòng người tấp nập, chúng tôi thấy trong mắt nhau sự giằng xé và đau đớn.
Tôi hít một hơi thật sâu:
“Chúng ta đáng ra nên chia tay từ sáu năm trước.”
Có lẽ ta nên sớm cho tôi biết – ta hận tôi, hận tôi vì đã không cứu trai ấy.
Chu Lăng Xuyên siết chặt tay, nắm chặt chiếc túi xách của tôi.
Anh ta muốn phản bác, lại không thể thốt nên lời.
Vì ta biết, ta thực sự có oán trách.
Rất lâu sau, giọng ta khàn đặc:
“Mọi chuyện qua rồi.”
“Chưa qua đâu. Anh không qua , tôi cũng không.”
Tôi không thể tự lừa mình dối người.
Tôi lắc đầu, ánh mắt trĩu nặng cũng xen chút nhẹ nhõm.
Trong lòng Chu Lăng Xuyên vẫn mang oán hận với tôi, cảm vì thế mà dần nhạt đi.
Rồi trong những ngày tháng tiếp gần gũi, ta dần sinh với chị dâu.
Từ từ, cán cân cảm giữa tôi và ta bắt đầu lệch hẳn.
Tôi luôn tin vào một câu: “Tiền ở đâu, ở đó.”
Một người có thể dễ dàng mang căn nhà thuộc về tôi và ta đi tặng cho người phụ nữ khác – sao có thể là không ?
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?