Chia Tay Vì Một [...] – Chương 3

Nói xong, chẳng đợi tôi đáp lại, ta đã quay người bước vào phòng tắm.

Cánh cửa phòng tắm khép lại, đèn bật sáng.

Từng chút, từng chút một, lòng tôi lạnh đi.

Chu Lăng Xuyên rất giỏi chiêu chiến tranh lạnh.

Mỗi khi chúng tôi cãi nhau, ta sẽ tỏ ra nhún nhường chút ít, dỗ dành vài câu như ban ơn.

Chờ tôi mềm lòng một chút, ta liền rút lui, để tôi “tự tĩnh lại”.

Chiêu này, ta dùng suốt chín năm.

Tôi không chờ ta bước ra nữa, chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc, rồi lái xe rời đi.

Sau khi chuyển vào khách sạn, cuối cùng tôi cũng nhận cuộc gọi từ Chu Lăng Xuyên.

“Giữa đêm mà em còn định đi đâu? Em chuyện đủ chưa?”

“Chúng ta đã chia tay rồi. Tôi không có lý do gì để ở lại. Nếu không có chuyện gì nữa, ơn chuyển tiền cho tôi.”

Chương 7

“Cô bị tiền mờ mắt rồi à?”

“Nếu muốn nghĩ , tôi cũng chẳng cản.”

Tôi cúp máy, lặng lẽ trần nhà mà ngẩn người.

Chín năm cảm, cuối cùng lại kết thúc một cách nực như thế này.

Ánh đèn neon ngoài cửa sổ cứ chớp nháy, khiến lòng tôi càng thêm ngột ngạt.

Sáng hôm sau, tôi nhận cuộc gọi từ bố mẹ Chu Lăng Xuyên.

Giọng của mẹ ta trong điện thoại không hề giấu nổi sự khó chịu:

“Tiểu Quân à, con trai tôi trước kia rất hiểu chuyện, sao bây giờ sắp cưới đến nơi rồi mà còn giận dỗi bỏ nhà đi?”

Bố ta thì càng không khách sáo:

“Hôm qua là tôi đã không hài lòng rồi, chẳng biết chào hỏi người lớn, chỉ biết cúi đầu ăn.”

“Cô mà kiểu này thì đúng là không có gia giáo. Nếu không phải vì đang mang thai, tôi cũng không cho bước vào cửa nhà họ Chu đâu.”

Tay tôi siết chặt lấy điện thoại.

Những lời thô tục từ đầu dây bên kia chỉ càng khiến tôi thêm chắc chắn rằng: tôi và Chu Lăng Xuyên phải chấm dứt.

Tôi cũng chẳng khách khí nữa:

“Gia giáo? Mấy người mà cũng xứng đến chữ đó à?”

“Cô cái gì!” – Giọng bà ta the thé gắt lên.

Tôi cố giữ bình tĩnh, giọng đều đều:

“Hôm qua Chu Lăng Xuyên muốn tặng nhà cho chị dâu, thôi, tôi không cản.”

“Nhưng ơn nhắn lại với ta, trước khi hoàn lại số tiền tôi đã bỏ ra, ta không có quyền định đoạt gì về căn nhà đó cả.”

Bây giờ tôi chỉ quan tâm đến tiền.

Tình cảm gì đó, chẳng còn quan trọng nữa rồi.

Tình của Chu Lăng Xuyên, quá rẻ mạt.

“Dựa vào cái gì mà đòi hả!” – Bố ta gào lên, khiến màng nhĩ tôi nhức nhối.

Chương 8

“Nhà đứng tên Lăng Xuyên, nó muốn tặng ai là quyền của nó, xen vào gì?”

Mẹ ta phụ họa thêm:

“Tiểu Quân à, con nên hiểu chuyện một chút. Lâm Lâm là phụ nữ góa chồng, một mình nuôi con vất vả lắm.”

“Thằng Gia Bảo sắp vào tiểu học rồi, tất nhiên cần có nhà trong khu học chính.”

Tôi không đáp lại nữa.

Đến nước này thì cũng không cần đôi co gì thêm.

Vậy thì… để luật sư chuyện với họ đi.

Tôi hít sâu một hơi.

“Nếu đã như , tôi sẽ để luật sư liên hệ với các người.”

“Cô dám uy hiếp chúng tôi à?” – Ba của Chu Lăng Xuyên gầm lên. “Tôi cho biết, số tiền đó không có giấy tờ gì, đừng hòng đòi lại!”

Tôi nhướng mày.

“Tôi tin pháp luật sẽ trả lại công bằng cho tôi.”

Hôm sau, tôi đi như bình thường.

Công ty của Chu Lăng Xuyên nằm ngay gần đó.

Thật không may, tôi lại chạm mặt ta ngay trên đường.

Không ai lên tiếng.

Chỉ có Lâm Lâm – người đi ngay sau lưng Chu Lăng Xuyên – tươi chào tôi:

“Chào buổi sáng, Tiểu Quân.”

“Ừm.”

Tôi thực sự không thể miễn cưỡng nặn ra một nụ với ta.

Lâm Lâm là người hưởng lợi, ta chưa từng chủ đòi hỏi điều gì.

Chỉ tỏ ra đáng thương, yếu đuối rồi lặng lẽ “nhận lấy”.

Nhưng ta nên hiểu, sự tồn tại của ấy đã ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa tôi và Chu Lăng Xuyên.

Sự lạnh nhạt và xa cách của tôi, Lâm Lâm như thể không thấy.

Cô ta vẫn , tiếp tục bắt chuyện với tôi:

“Tôi có nấu ít cháo thịt, có muốn ăn không?”

Tôi còn chưa kịp từ chối.

Thì hộp cháo đã bị Chu Lăng Xuyên giật lấy.

Anh ta mím môi, lạnh lùng :

“Đừng đưa cho ta. Người như ta, không xứng để ai đối xử tốt.”

Chương 9

Buổi trưa, tôi đang ngồi nghỉ ở chỗ .

Thì thấy Lâm Lâm lại đến.

Các đồng nghiệp đều biết ta là “chị dâu” của tôi.

Ai nấy đều tỏ vẻ ngưỡng mộ, trêu chọc:

“Tiểu Quân à, chị dâu thật tốt bụng, còn mang cơm đến cho nữa.”

“Đúng rồi, nấu ăn giỏi thế kia, tôi mà có chị dâu như thì tuyệt biết mấy.”

“Chị dâu vừa đẹp lại vừa đảm đang.”

Tôi chỉ nhạt.

Lâm Lâm xách hộp cơm đi đến trước mặt tôi:

“Tiểu Quân, tôi đặc biệt hầm canh gà cho . Cô đang mang thai thì phải bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, đừng toàn đặt đồ ăn ngoài.”

Cô ta mỉm hiền hậu, ánh mắt dịu dàng, trông rất biết điều và tử tế.

Nhưng giây phút đó, tôi chỉ thấy ta giả tạo đến buồn nôn.

Cô ta rất giỏi xây dựng hình tượng “chị dâu tốt” trước mặt người khác.

Chưa kịp để tôi phản ứng, đồng nghiệp đã vây lại xung quanh.

Ai cũng khen chị dâu không ngớt lời.

Người nọ một câu, người kia tiếp lời, đầy vẻ ngưỡng mộ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...