Chương 4
Sắc mặt Chu Lăng Xuyên lập tức thay đổi, ta giận dữ mạnh vào vô lăng.
“Vân An Quân, hôm nay vừa xong công việc lại phải đưa em về gặp bố mẹ, mệt mỏi lắm rồi.”
“Anh đối xử với em chưa đủ tốt sao? Em còn muốn ầm lên vì chuyện gì nữa đây?”
Đúng thế.
Trong mắt ta, đồng ý đưa tôi về gặp bố mẹ, đã là “ban ơn” rồi.
Tôi biết ta có một chị dâu góa từ lâu.
Sáu năm trước, chồng của Lâm Lâm mất khi đang nhiệm vụ.
Lúc đó, ta đang mang thai sắp sinh.
Tôi thật sự từng cảm thấy thương xót cho ấy.
Hơn nữa, bố mẹ Chu Lăng Xuyên sống ở quê, không tiện chăm sóc.
Thời gian đó, tôi thường theo Chu Lăng Xuyên đến giúp đỡ ta.
Nhưng chăm sóc mãi, mối quan hệ cũng dần lệch hướng.
Chu Lăng Xuyên ngày càng vì ta mà bỏ rơi tôi.
Chỉ cần Lâm Lâm gọi điện, ta có thể ngay lập tức dừng việc đang với tôi để chạy đến.
Ngay cả quà Valentine cũng phải mua hai phần.
Chỉ vì sợ chị dâu góa thấy lại chạnh lòng.
Tôi ngày càng mất cảm giác an toàn.
Nhưng ai cũng với tôi rằng:
Lâm Lâm lớn tuổi rồi, lại là một bà mẹ bỉm sữa không có học thức, bảo tôi đừng nghĩ nhiều.
Nhưng cảm giác đó, chỉ có tôi mới hiểu rõ.
Nói là chia tay vì cái đùi gà, chi bằng rằng tôi không muốn nhẫn nhịn thêm nữa.
Tôi xuống xe, lặng lẽ bước đi về nhà.
Chu Lăng Xuyên đi theo sau tôi.
Vừa vào đến nhà, đập vào mắt tôi là bức ảnh chụp chung của tôi và ta treo trên tường phòng khách.
Tôi đứng sững lại, như thể đôi chân mọc rễ, không nhúc nhích.
Rất lâu sau, tôi mới lên tiếng:
“Muốn đưa căn nhà cho chị dâu cũng . Nhưng phần tiền đặt cọc, phải trả lại tôi.”
Chu Lăng Xuyên bật khẩy, như thể đã buông xuôi, nhún vai:
“Anh là chồng sắp cưới của em, tiền của chẳng phải cũng là của em sao?”
“Chồng sắp cưới?” Tôi ta đầy mỉa mai. “Chúng ta còn có tương lai chắc?”
Nghe tôi , sắc mặt Chu Lăng Xuyên trầm xuống.
Chương 5
“Nói trắng ra là em không muốn cho chị dâu căn nhà chứ gì? Nhưng đây là nhà của , đến lượt em quyết à?”
“Ha ha ha…”
Tôi ôm bụng lớn.
Nhìn xem, con người này tự mâu thuẫn đến mức nào.
Vừa mới tiền của ta là của tôi, giờ lại bảo tôi không có quyền lên tiếng.
Cười mệt rồi, tôi ngồi phịch xuống ghế sô-pha, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn.
Tôi giơ bốn ngón tay lên trước mặt ta:
“Bốn lần. Anh phải trả tôi gấp bốn lần số tiền đặt cọc, tính theo mức tăng giá của căn nhà.”
“Em điên rồi sao?”
Chu Lăng Xuyên tôi không thể tin nổi.
Căn nhà này, chỉ riêng tiền đặt cọc đã hơn năm triệu tệ.
Mà công ty của ta gần đây vừa ký mấy hợp đồng lớn.
Nếu phải trả gấp bốn lần, thì gần như rút cạn toàn bộ dòng tiền hiện tại.
Quan trọng hơn là, Chu Lăng Xuyên chưa bao giờ nghĩ rằng tôi thật sự muốn chia tay.
Nhưng nét mặt tôi lúc này lại nghiêm túc đến đáng sợ.
Khiến lòng ta cũng dần dần nặng trĩu.
Tôi tiếp tục:
“Mặc dù tên nhà đứng tên , khoản tiền đặt cọc là chuyển khoản trực tiếp từ tài khoản của tôi.”
Ý của tôi đã rất rõ ràng.
Theo quy định hiện nay:
Chỉ cần tôi chứng minh số tiền đặt cọc là của mình, và mục đích chuyển tiền là để cùng mua nhà, thì căn nhà này tôi cũng có phần.
Dù tên tôi không hề xuất hiện trên giấy tờ.
Chu Lăng Xuyên thở hắt ra một hơi nặng nề.
Ánh mắt ta vô thức liếc xuống bụng tôi, giọng cũng dịu đi đôi chút.
Chương 6
“Anh hiểu là em đang mang thai nên tâm trạng thất thường.”
“Mấy lời em hôm nay, sẽ coi như chưa từng nghe thấy.”
Tôi bất ngờ bật ra một tiếng “ủa”.
Tôi đâu có mang thai?
Tôi chưa bao giờ chấp nhận chuyện chưa cưới đã có con.
Chẳng lẽ…
Gần đây thân tôi mang bầu.
Tôi vì vui mừng thay ấy mà đã mua rất nhiều đồ cho em bé trên mạng.
Nghĩ đến đây, lòng tôi càng thêm rối bời.
Chu Lăng Xuyên tưởng tôi có thai, mà vẫn không chủ đề cập chuyện kết hôn.
Thật nực .
Lần đầu tiên tôi cảm thấy mối quan hệ này lại vừa đáng , vừa đáng buồn đến .
Nghĩ đến đây, tôi cũng bật thành tiếng.
Chu Lăng Xuyên tưởng tôi nguôi giận, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, mệt rồi, đi tắm trước. Em ở đây bình tĩnh lại đi.”
Bạn thấy sao?