Chia Tay Sao Chổi, [...] – Chương 3

6

“Em và Tề Ngôn là em ruột.”

Não tôi ngay lập tức bắt đầu hoạt hết công suất.

Chẳng lẽ tôi chưa kịp thấy kết cục thật sự đã vội vàng xuyên vào cuốn sách này?

Câu bất ngờ đến mức tôi tỉnh cả hơi men, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về mạch truyện.

Thấy tôi nhíu mày, Lâm Y Y lập tức tận dụng cơ hội để tiếp tục.

“Vậy nên, Hứa Hân, chị đã hiểu lầm em và Tề Ngôn.”

Tôi không có cách nào kiểm chứng điều này, cuốn sách đó giờ không ở trong tay tôi.

Tôi ngước lên Tề Ngôn, ánh mắt nghiêm túc hơn.

“Những gì ấy đều là sự thật sao?”

Tề Ngôn mím môi, dường như khó ra, không phủ nhận.

Thấy ta im lặng, Lâm Y Y còn sốt ruột hơn cả .

“Anh đi chứ, chẳng lẽ vì chút tự tôn đáng thương mà để vuột mất người phụ nữ mình ?”

Người phụ nữ ? Tôi Lâm Y Y, rồi lại Tề Ngôn.

Đừng là đang ám chỉ tôi đấy nhé?

Nghe , Tề Ngôn khẽ gật đầu: “Mẹ tôi sau khi bỏ rơi tôi và cha thì đã tái hôn với cha của Y Y.”

Chuyện này tôi từng nghe qua.

Trước đây, Tề Ngôn đã kể với Hứa Hân.

Năm đó, cha Tề Ngôn mở một xưởng nhỏ ở quê, cũng coi là giàu có trong vùng.

Nhưng sau khi ta sinh ra, xưởng bị sản, nợ nần chồng chất, mẹ ta không chịu nổi áp lực nên đã bỏ rơi cha con ta để ra đi.

Sau này bà ta thật sự lấy một đại gia, chính là cha của Lâm Y Y?

Nhưng, dù , Tề Ngôn và Lâm Y Y cũng không có quyền tổn thương Hứa Hân.

Tôi cố giữ bình tĩnh.

“Nhưng vẫn sai, sai đến mức không thể chấp nhận.”

“Anh rõ ràng không thích tôi, tại sao còn ở bên tôi, lợi dụng cảm của tôi dành cho ?”

Không biết có phải ảo giác không, khi tôi đến từ “thích”, ánh mắt Tề Ngôn bỗng sáng lên.

“Xin lỗi, không phải là tôi không thích , chỉ là, chỉ là…”

“Chỉ là gì?”

“Tôi chỉ muốn đứng trước mặt một cách đàng hoàng.”

Trong một khoảnh khắc, tôi thực sự sững sờ. Trực giác mách bảo tôi rằng ta đang thật.

Nhưng, chẳng phải ta là sao chổi chết Hứa Hân sao?

Đột nhiên tôi cảm thấy mơ hồ.

Tôi lấy lại bình tĩnh, âm thầm lấy ra lá bùa thật mà Nhược Nhược đã đưa.

Tôi nắm tay Tề Ngôn, thẳng vào mắt ta.

“Nhìn vào mắt tôi và trả lời vài câu hỏi.”

Tề Ngôn gật đầu.

“Anh và Lâm Y Y là em ruột?”

“Là.”

“Anh Hứa Hân?”

Anh ta mím môi, ngập ngừng một lát rồi trả lời: “Yêu.”

Tôi thở dài thật sâu.

Lá bùa không có phản ứng.

Tề Ngôn, ta thực sự Hứa Hân.

“Trước đây từ chối sự giúp đỡ của Hứa Hân, thật sự là vì muốn tự mình đứng trước ấy một cách đường đường chính chính?”

Anh ta trả lời dứt khoát: “Phải.”

“Anh sẽ tổn thương Hứa Hân trong tương lai chứ?”

“Không bao giờ.”

“…”

Ánh mắt ta kiên định, không chút do dự.

Lá bùa xác nhận rằng mọi lời ta lúc này đều là sự thật.

Tôi ngẩn người Tề Ngôn, dù ở vị trí người ngoài cuộc, tôi cũng không thể thấu con người ta.

Có lẽ hiện tại ta thật lòng.

Nhưng lòng thật lại dễ đổi thay, thứ này là thứ không đáng tin nhất.

“Vậy có muốn ở bên Hứa Hân không?”

“Không muốn.”

7

Sau hàng loạt câu hỏi, tôi cứ nghĩ ta sẽ tiến xa hơn, nào ngờ lại dừng đột ngột.

Tôi cau mày, Tề Ngôn đầy nghi hoặc.

Ánh mắt ta vẫn kiên định, vẻ mặt cương quyết.

Anh ta thật sự Hứa Hân lại không muốn ở bên ấy.

Trong đầu tôi có cả triệu câu hỏi, không kiềm mà bật ra.

“Tại sao?”

“Không tại sao cả.”

“Vậy tại sao đến đây tranh luận với tôi?”

“Tôi chỉ hy vọng từ nay về sau đừng cố nhắm vào tôi nữa.”

“Tôi…”

Tôi còn định gì đó, Đặng Điển kịp thời tiến lên.

“Chị Hân cạnh tranh công bằng, không hề chơi xấu .

“Anh không đạo diễn Cổ chọn, nên tự lại bản thân mình đi.”

Tôi suýt nữa bị Tề Ngôn kéo vào vòng xoáy tranh cãi.

Sự thật là tôi chỉ không giúp ta giành lợi thế, còn việc mất vai diễn là do chính ta không đủ năng lực.

Tôi hào hứng vỗ vai Đặng Điển: “Cậu nhóc này lắm!”

Đặng Điển gãi đầu, ngượng ngùng.

Mặt Tề Ngôn đen kịt, như sắp nhỏ mực xuống.

“Tề Ngôn, muốn đứng trước mặt tôi một cách đường đường chính chính, hãy dùng thực lực mà giành lấy.

“Đừng đến đây trách móc lung tung, hãy trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình.”

“Chắc chắn không dùng bất kỳ thủ đoạn nào để đè bẹp tôi?” Tề Ngôn tôi chăm chăm.

“Tôi rất không ưa , chuyện này tôi chẳng cần phải gì cả, thua là vì không đủ giỏi.”

Lâm Y Y có vẻ không phục, định gì đó bị Tề Ngôn ngăn lại.

Mặt ta hiện lên vẻ áy náy, cúi đầu nhỏ: “Xin lỗi vì đã phiền.”

Sau đó kéo Lâm Y Y rời đi.

Nhìn bóng lưng hai người, tôi trầm ngâm suy nghĩ.

Tôi nhớ rõ có một phân cảnh trong sách là Hứa Hân bắt gian tại giường, họ sao có thể là em ruột ?

Xem ra việc này cần phải điều tra thêm.

“Chị, chị!”

Một giọng gọi nhẹ nhàng kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.

Ai đó đang lay tay tôi.

Tôi cúi xuống , thấy bàn tay thon dài của Đặng Điển đang khẽ kéo tay áo sơ mi của tôi, lay lay.

Đối diện với tôi, cậu ấy chẳng còn vẻ mạnh mẽ khi đối đầu Tề Ngôn, mà chỉ như một cún con ngoan ngoãn.

Đôi mắt tròn to như nai con dán chặt vào mặt tôi, dò xét từng biểu cảm.

“Chị, chị thật sự đang chơi trò muốn bắt thì phải buông với tiền bối Tề Ngôn sao?”

Nhìn vẻ mặt uỷ khuất của cậu ấy, tôi bật thành tiếng.

“Cậu nghĩ gì thế? Chị đây đâu phải loại người lùi bước để tiến.”

Nghe , hàng lông mày đẹp của Đặng Điển dần giãn ra, nở nụ dịu dàng.

Không ăn cỏ cũ là một chuyện.

Nhưng tìm ra sự thật lại là chuyện khác.

Xem sách chưa đến đoạn kết đã tức giận mà xuyên vào đây, giờ nghĩ lại, vẫn còn nhiều bí ẩn cần giải đáp.

Về nhà, tôi liên hệ với một thám tử tư nổi tiếng, nhờ họ điều tra mọi thứ liên quan đến Tề Ngôn, Lâm Y Y và những người liên quan.

Xong xuôi, tôi bước ra phòng khách.

8

“Em !”

Thấy Hứa Nguyện đang cầm điện thoại khúc khích.

“Chị!”

Cô bé liếc tôi một cái rồi lại cắm mặt vào điện thoại.

Có vẻ đang rất mê mẩn.

Nhớ đến kết cục của Hứa Nguyện trong sách, mắt tôi thoáng u ám.

Tôi ngồi xuống cạnh bé, huých nhẹ vào tay.

“Đang nhắn tin với ai mà vui thế?

“Kể chị nghe chút cho chị vui lây nào!”

Nghe , Hứa Nguyện lập tức ôm điện thoại như bảo bối.

“Chị, đây là chuyện cảm riêng tư, không cho chị xem đâu!”

“Ồ—” Tôi kéo dài giọng.

“Vậy ra em chị đang rồi?”

Nhận ra mình lỡ lời, Hứa Nguyện lập tức im bặt.

Muốn lừa em tôi sang Miến Điện?

Hừ, bất kể là ai, gặp thần thần, gặp Phật Phật.

Ngày hôm sau.

Trước cổng trường trung học Kinh Thành số 2.

Tôi lái một chiếc xe ít khi dùng ra ngoài, đeo kính râm, ẩn mình trong xe.

Nhìn Hứa Nguyện hớn hở chạy ra khỏi cổng trường, nhảy lên ôm chầm lấy một nam sinh đứng đợi.

Nếu cậu nam sinh này không có ý đồ xấu, có lẽ tôi sẽ để họ tự do qua lại, dù sao nụ trên mặt Hứa Nguyện lúc này cũng rất rạng rỡ.

Nhưng hôm nay, chính là ngày cậu ta sẽ thực hiện kế hoạch lừa Hứa Nguyện sang Miến Điện.

Tôi kìm nén cơn giận muốn xé xác đối phương.

Nắm chặt túi xách, tôi lạnh lùng lên tiếng:

“Nhìn rõ người chưa?”

Người đàn ông áo đen bên cạnh không chớp mắt chằm chằm vào cậu nam sinh kia.

“Thưa Hứa, đã rõ.”

Tôi mím môi, giọng lạnh băng.

“Làm theo kế hoạch, đưa em tôi an toàn trở về.”

“Rõ, nhất định không thất vọng.”

Chỉ đơn thuần hỏng kế hoạch và cứu em không đủ để xóa đi cơn phẫn nộ trong lòng tôi.

Dù kết cục của em trong sách chỉ miêu tả vài dòng, nơi như Miến Điện, đúng là địa ngục trần gian, không cách nào tưởng tượng nổi.

Em đáng thương của tôi, những kẻ em nhất định phải trả giá đắt.

Chúng tôi bắt đầu chiến dịch truyền thông trong nước, gần đây các tin tức hot search đều xoay quanh chuyện học sinh trung học bị lừa sang Miến Điện.

Trong khi người của tôi bảo vệ em , phía Miến Điện cũng chịu áp lực rất lớn.

Những kẻ bảo kê ở khu vực đó sợ rằng chính quyền trong nước sẽ có thái, nên đã bảo vệ em tôi suốt chặng đường.

Cuối cùng, trong cơn tức giận, chúng tống tên đàn ông lừa em tôi vào đội lao khổ sai.

Em tôi trở về nhà với tinh thần suy sụp.

Tôi im lặng an ủi.

Có những chuyện, em cần tự mình trải qua để rút ra bài học.

Giải quyết xong chuyện của em , tôi quay lại với công việc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...