4.
Ăn sáng xong, tôi lười biếng chờ đến trưa mới từ tốn mở cửa tiệm hoa.
Tôi cứ tưởng mở cửa muộn như thì chắc không có khách.
Nhưng đến hơn 5 giờ chiều, tôi lại nhận một đơn hàng lớn từ dịch vụ giao hoa.
999 bông hồng đỏ.
Vừa địa chỉ, tôi đã thấy quen thuộc – đồn cảnh sát Long Môn.
Hồi còn quen Trần Vũ Triết, tôi hay đến đó đón tan ca.
Không biết lần này là cảnh sát nào sắp có mùa xuân đến, nào đó tỏ đây?
Tinh thần hóng hớt bùng cháy, tôi lập tức dồn hết tâm huyết vào bó hoa, gói cho đẹp nhất có thể.
Canh giờ chuẩn xác, tôi giao hoa đến đồn cảnh sát đúng lúc tan tầm.
Vừa đến cửa, tôi liền thấy chủ nhân của bó hoa.
Một tóc dài, mặt trái xoan, đôi mắt sáng ngời, trông cực kỳ đáng .
Cô ấy tươi nhận lấy bó hoa từ tay tôi, lí lắc .
“Cảm ơn chị nha, bó hoa này gói đẹp quá!”
Tôi lắc đầu, rồi không nhịn mà tò mò.
“Không có gì, em định tỏ với cảnh sát nào trong đó à?”
Cô đỏ mặt, vui vẻ chia sẻ.
“Vâng, em thích ấy lâu lắm rồi!”
Tôi gật đầu, tiếp tục hóng chuyện.
“Hai người quen nhau thế nào ?”
“Anh ấy cứu em. Hôm đó em tan ca muộn thì gặp phải đám lưu manh.”
Tôi lập tức hiểu ra.
Anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là một cặp trời sinh.
“Chúc em tỏ thành công nhé!”
Cô vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt, lúc đó cũng đã 6 giờ rưỡi.
Cảnh sát không có ca trực dần dần tan .
Tôi ngồi trên xe điện, chờ đợi xem màn tỏ này thế nào rồi về nhà.
Mười phút sau, đột nhiên ôm bó hoa chạy về phía một nhóm cảnh sát đang ra về.
Ánh mắt tôi dõi theo ấy, cho đến khi người xuất hiện bên cạnh ấy là một bóng dáng mà tôi vô cùng quen thuộc.
Là Trần Vũ Triết.
Giữa đám đông, hai người họ vừa , gió nhẹ thổi tung chiếc váy trắng của .
Cảnh tượng trông y hệt một phân cảnh trong phim Hàn.
Tôi sững sờ tại chỗ, Trần Vũ Triết đưa tay nhận lấy bó hoa hồng từ ấy.
Lồng ngực chua xót đến mức không diễn tả .
Đột nhiên, Trần Vũ Triết quay đầu lại, ánh mắt chạm vào tôi qua dòng người.
Tôi lập tức vặn tay ga xe điện, chạy trốn như thể có quỷ đuổi theo.
Suốt cả buổi tối, tôi như người mất hồn, trong đầu chỉ toàn hình ảnh Trần Vũ Triết ôm bó hoa.
Sau khi đóng cửa tiệm hoa, tôi lơ đễnh ăn vài miếng mì gói.
Rồi cứ thế cuộn tròn trên ghế sô pha, ngẩn ngơ.
Tiếng nhập mật mã cửa vang lên, sau đó đèn cửa bật sáng.
Trần Vũ Triết lôi theo một chiếc vali, bước đến bên tôi.
“Sao không bật đèn?”
Tôi ngẩng đầu ta.
Dưới ánh đèn trắng, đôi mắt ta trầm tĩnh, đầu mũi còn vương mồ hôi.
Tôi không đáp lời.
Sau vài chục giây im lặng, ta lại hỏi.
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
Tôi liếc sang chiếc vali đen bên cạnh ta, giọng lạnh đi vài phần.
“Đến lấy đồ à? Hôm nay tôi không rảnh, mai quay lại đi.”
Trần Vũ Triết ngơ ngác, buông vali, ngồi phịch xuống sô pha bên cạnh tôi.
Tôi như con mèo xù lông, bật dậy, đá mạnh vào chiếc vali.
Tiếng thùng thình nặng nề vang lên.
Vẻ mặt ôn hòa của Trần Vũ Triết nhăn lại.
“Vi Vi, vô gia cư rồi, xin em thu nhận.”
Nhìn dáng vẻ đáng thương của ta, trong lòng tôi lại bùng lên một cơn giận vô cớ.
“Ai mà tin , chẳng phải thích lắm sao? Sao không đi tìm ta thu nhận?”
Trần Vũ Triết càng thêm mờ mịt.
“Vi Vi, em đang cái gì ? Bạn nào?”
Tôi cố đè xuống cảm giác chua chát trong lòng, giọng nghèn nghẹn.
“Cũng đúng, tôi là gì mà hỏi mấy chuyện đó, dù sao hai ta cũng chia tay lâu rồi.”
Trong lòng tôi khó chịu đến mức muốn chết, lại thấy Trần Vũ Triết ngồi trên ghế sô pha đến tít mắt.
“Vi Vi ghen à? Cô đó không phải tỏ với , mà là tỏ với đội trưởng Vương.”
“Hôm nay đội trưởng Vương trực ban, ấy từng đến đồn cảnh sát gặp một lần, nên nhờ dẫn đi tìm ấy thôi.”
Tôi chu môi, giọng đầy ấm ức.
“Không thích , sao còn nhận hoa của ta, còn vui vẻ với ta như ?”
Trần Vũ Triết đến mức miệng suýt rách tới mang tai.
Anh ta vươn tay kéo tôi lại gần, dụi cái đầu xù vào ngực tôi.
“Vi Vi, tin đi, chỉ có mình em.”
…
Sau một đêm triền miên, Trần Vũ Triết cứ thế mà ở lại.
Cuộc sống dường như trở về những ngày chưa từng chia tay.
Anh ta dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho tôi, những ngày không có ca trực sẽ đến tiệm hoa giúp tôi.
Nhỏ thân vừa nghe tin hai đứa lại ở chung, liền vội vã chạy đến tiệm hoa tìm tôi.
“Lâm Vi Vi, hai người quay lại rồi à?”
Tôi cúi đầu tỉa tót mấy chậu hoa trước mặt, lắc đầu.
Nhỏ thân tôi với vẻ mặt khó mà diễn tả nổi.
“Không quay lại mà vẫn ở chung? Vậy hai người rốt cuộc là gì của nhau?”
Tôi im lặng.
Kể từ đêm đó, sau khi câu “Anh chỉ có mình em”, Trần Vũ Triết chưa từng chính thức lời quay lại.
Mang theo tâm sự nặng nề, tối đó tôi từ chối ta.
Anh ta không gì, chỉ lặng lẽ kéo chăn đắp kín cho tôi, sau đó ôm vào lòng.
Trời vừa hửng sáng, nhà có khách không mời mà đến, đánh thức tôi dậy.
Trần Vũ Triết ra mở cửa, mãi không thấy quay lại.
Tôi trằn trọc trên giường, cuối cùng cũng bò dậy.
Đẩy cửa phòng ngủ, tôi thấy ba mẹ tôi ngồi trên sô pha, ánh mắt soi xét Trần Vũ Triết.
Còn Trần Vũ Triết thì ngoan ngoãn ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ, không dám thở mạnh.
Ba tôi liếc sang tôi, tôi lập tức chột dạ mở miệng.
“Ba mẹ, sao ba mẹ lại về đây?”
Ba tôi hừ lạnh, giọng không mấy thiện cảm.
“Nhà này ba mua, chẳng lẽ ba không về à?”
Mẹ tôi nhanh chóng đứng ra hòa, cố gắng xoa dịu hình.
“Con lớn rồi, biết chừng mực, ông đừng có dữ như .”
“Nhìn xem con bé sợ đến mức nào rồi kìa.”
Vừa , vừa cố hất cằm về phía Trần Vũ Triết.
Trên chiếc ghế đẩu nhỏ, Trần Vũ Triết tôi bằng ánh mắt cầu cứu.
Tôi không nhịn bật , bước đến ôm lấy cánh tay ba tôi.
“Ba đừng giận mà, con cũng lớn rồi, hiếm lắm mới gặp người con thích.”
Ba tôi là bố ruột của hội con , vốn dĩ đang hùng hổ, nghe tôi thì khí thế giảm đi không ít.
Tuy nhiên, ông vẫn cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, hừ lạnh với Trần Vũ Triết một tiếng.
Không khí dần trở nên hòa hoãn.
Mẹ tôi than vãn suốt đêm chuyển máy bay, mệt đến mức đói bụng.
Bà kéo ba tôi vào bếp, bắt ông món mì trộn hành phi sở trường.
Phòng khách bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Tôi và Trần Vũ Triết ngồi đối diện nhau, bốn mắt nhau.
“Trần Vũ Triết, chúng ta rốt cuộc là gì của nhau?”
Anh ta sững người, có chút bối rối tôi.
Tâm trạng tôi chùng xuống, mang theo chút bướng bỉnh, hỏi lại một lần nữa.
“Chúng ta chưa chính thức quay lại, việc ở chung này là gì?”
Trần Vũ Triết đột nhiên ngộ ra vấn đề, bật dậy khỏi ghế đẩu.
Anh ta bối rối, lắp bắp trả lời.
“Không phải đâu, Vi Vi, cứ nghĩ… Anh chỉ có mình em.”
“Anh… Chúng ta…”
Tôi ta cuống quýt, không một lời.
Cuối cùng, ta cúi đầu, giọng nghẹn lại.
“Xin lỗi em, Vi Vi, em biết không phải loại người đó mà.”
“Là quá tự tin, không để ý đến cảm của em.”
Ngẩng đầu lên lần nữa, khóe mắt ta đã ửng đỏ, đôi mắt đẹp tràn đầy sự hối hận.
“Vi Vi, thực sự rất thích em, không?”
“Anh biết bây giờ tỏ có hơi vội vàng, cả đời này, không thể rời xa em nữa.”
Tôi không nhịn bật , đưa tay lên.
Trần Vũ Triết lập tức cúi đầu xuống.
Tôi dùng sức vò rối mái tóc cứng cáp của ta, rồi .
“Được thôi, trai!”
…
Tôi và Trần Vũ Triết quay lại với nhau rồi.
Trời sáng, Trần Vũ Triết ra ngoài đi .
Ba tôi kéo tôi vào thư phòng, chuyện riêng.
“Không ngờ chớp mắt một cái, Vi Vi nhà ta đã lớn rồi.”
Nhìn thấy tóc ba hai bên thái dương đã bạc, mắt tôi bỗng đỏ hoe.
Trong lòng có chút khó chịu.
“Thời gian trôi nhanh thật, ba vẫn nhớ hồi con còn nhỏ, chạy quanh nhà, không mặc quần, tay toàn là phân mà còn quẹt lên mặt.”
Cảm bị bóp nghẹt, bầu không khí đáng lẽ đầy phút chốc vỡ nát.
Tôi giậm chân, hậm hực lên tiếng.
“Ba, mấy chuyện cũ rích đó đừng có nhắc nữa không?”
Ba tôi bị tôi ngắt lời, im lặng vài giây.
Cuối cùng vươn tay xoa đầu tôi.
“Cô nhóc này, con thật lòng thích nó à?”
Tôi chạm vào ánh mắt đầy sự quan tâm của ba, khẽ gật đầu.
Phải, tôi thích Trần Vũ Triết, thích đến vô cùng.
Ba tôi đỏ mắt, lầm bầm rồi đuổi tôi ra khỏi phòng.
“Nói cái gì mà đời này thích ba nhất, giờ thì chạy đi thích người khác rồi?”
“Đồ nhóc con lừa đảo!”
Tôi bật , lắc đầu bất lực.
Ba tôi giận dỗi, mẹ tôi thì ra mục đích thật sự của chuyến về nước này.
Công ty cũ kỹ, nhỏ lẻ của ba tôi đột nhiên nhận một đơn hàng lớn.
Hơn nữa, còn là đơn hàng xuyên quốc gia.
Nếu hợp tác thành công, đơn hàng này đủ để chống đỡ công ty suốt ba năm tới.
Cái kiểu “ba năm không có đơn, có đơn thì ăn ba năm”, sao có thể bỏ qua ?
Thế là ba mẹ tôi ngay lập tức hủy bỏ chuyến du lịch Tây Tạng.
Chạy vội về nước bằng tàu cao tốc, rồi máy bay.
Vừa xuống sân bay đã vội vàng quay về.
Buổi tối, Trần Vũ Triết lén nhắn tin hỏi tôi có thể về nhà không.
Ba tôi dáng vẻ lén lén lút của tôi, chỉ biết thở dài chán nản.
“Đừng giấu nữa, nó đang ngồi chờ dưới lầu kìa, xuống mà đón nó lên đi.”
Trong bữa tối, ba tôi mới nghiêm túc bàn bạc với tôi về chi tiết đơn hàng xuyên quốc gia này.
Chúng tôi chuyện sôi nổi, chỉ có Trần Vũ Triết im lặng cúi đầu ăn cơm.
Không mấy câu.
Tôi cứ tưởng ta muốn tạo ấn tượng tốt với ba mẹ tôi.
Nhưng đến đêm, ta đột nhiên lay tôi dậy.
“Vi Vi, thấy đơn hàng của có gì đó không ổn.”
“Công ty trong nước có rất nhiều đơn vị cùng ngành, thậm chí có cả công ty niêm yết, tại sao người ta lại chọn công ty nhỏ của nhà em?”
“Hơn nữa, đơn hàng xuyên quốc gia thường phải qua hải quan, thuế suất cũng là một vấn đề lớn.”
“Hay là tìm hiểu thêm một chút, đừng vội vàng quá.”
Nghe một nửa, tôi lập tức tỉnh ngủ, thậm chí mồ hôi lạnh còn chảy ròng ròng sau lưng.
Phân tích của Trần Vũ Triết không phải không có lý.
Nhà máy của ba tôi so với các công ty cùng ngành chỉ là một xưởng nhỏ cũ kỹ.
Thiết bị lạc hậu, không có nhiều tiềm năng phát triển.
Hàng hóa sản xuất ra vì giá thành rẻ nên chỉ cung cấp cho các xưởng nhỏ trong nước.
Một hợp đồng béo bở từ trên trời rơi xuống, sao có thể dễ dàng đến tay nhà tôi như ?
Tôi nghiêm túc gật đầu.
“Biết rồi, đợi trời sáng em sẽ hỏi ba cho rõ.”
“Người lớn tuổi ngủ không sâu, giờ này đừng phiền ba mẹ nữa.”
Trong lòng lo lắng, tôi cũng ngủ không yên giấc.
Bạn thấy sao?