Chia Tay Rồi, Đừng [...] – Chương 8

Mơ thấy lần đầu tiên tôi bắt chuyện với ấy, dù tôi hơi hồi hộp, ấy lại thoải mái vươn tay ra:

“Tôi tên là Tiết Dĩ Ninh.”

“Năm nay 22 tuổi, việc ở công ty Xuân Cảnh, chỉ là một nhân viên quèn thôi.”

Có một lần, nhân viên trong khách sạn mua rượu giúp chúng tôi.

Cô ấy uống hơi say, bất chợt nhào đến hôn tôi, sau đó lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra.

“Thật ra, em còn nhờ họ mua thứ này nữa.”

“Muốn thử cùng em không?”

Nhịp tim tôi bỗng nhiên tăng tốc, khi đối diện với đôi mắt ngà ngà men say của ấy, tôi bỗng cảm thấy lo lắng.

Sợ rằng tất cả chỉ là một phút ngẫu hứng của ấy.

Nhưng ấy nâng mặt tôi lên, đôi tay mềm mại áp vào hai bên má, giọng như tiếng thì thầm trong đêm.

“Vậy thì nhau đi, không?”

“Một mối quan hệ thật nghiêm túc.”

Tất cả thông tin ấy từng với tôi, đều là giả dối.

Ngay từ đầu, ấy đã không nghĩ đến chuyện có một tương lai với tôi.

Giống như cây harmonica ấy quên mang đi, vốn dĩ không thuộc về tôi, chỉ là cờ bị tôi nhặt .

Nhưng đồng thời, cũng giống như một giấc mộng quá đỗi đẹp đẽ khiến người ta đắm chìm.

Tôi bắt đầu nhận ra rằng—

Cho dù cả đời này không tìm ấy.

Tôi cũng sẽ không bao giờ quên ấy.

May mà, vận may của tôi cũng không đến nỗi tệ.

Dưới ánh trăng đêm hôm ấy, trong hồ nước nóng của khu vườn kính.

Cô ấy run rẩy hôn tôi.

Những giọt nước bắn tung, cảm giác quen thuộc lập tức nhấn chìm tôi.

Sáng hôm sau, cuối cùng ấy cũng chịu rằng ấy thích tôi.

Ngay khi câu đó cất lên, tôi mới nhận ra—

Thứ tôi luôn mong muốn, chỉ là ấy đặt tôi vào tương lai của ấy.

Chỉ cần ấy còn thích tôi, mọi chuyện trong quá khứ đều không quan trọng nữa.

Tôi đã cố gắng hết sức để bước ra khỏi chiếc tủ tối tăm ấy, và thấy một ngôi sao khác cũng đầy thương tích.

Dù nó có mờ nhạt, vẫn từng chiếu sáng tôi trong khoảnh khắc.

Và một khi đã nắm lấy, tôi sẽ không bao giờ buông tay.

[Phiên ngoại sau kết hôn – Bản nhạc piano]

Về khoản tiêu tiền cho tôi, Chu Duẫn có một sự cuồng nhiệt mà người khác khó mà hiểu .

Tối hôm đó, tôi cuộn mình trên sofa lướt điện thoại, đúng lúc thấy thông báo về một mẫu xe mới ra mắt.

Thấy màu sắc khá đẹp, tôi tiện tay nhấn “thích”.

Hôm sau, khi đang ăn tối, đột nhiên :

“Anh đặt cọc rồi.”

Tôi đang cắn dở con tôm, ngơ ngác ngẩng đầu lên:

“Đặt cọc cái gì?”

Anh nhặt phần thịt cua đã bóc sạch đặt vào đĩa tôi, thản nhiên đáp:

“Mẫu Ferrari hồng ánh kim mà em thích. Đúng lúc còn suất đặt hàng, nên dùng luôn.”

Vài triệu tệ mà cứ như mua ly cà phê .

Tôi khiếp sợ:

“Trả lại không?”

“Sao phải trả?”

“Chói lóa quá. Anh không biết à, em lái chiếc Panamera đến công ty thôi mà đã bị đồn là thiên kim tiểu thư ra ngoài trải nghiệm cuộc sống rồi đấy!”

“Còn có người em thăng tiến nhanh như là vì là con của chủ tịch cơ!”

Thật quá hoang đường.

Ba tôi mà có năng lực đó thì đã không phải bỏ ra hơn chục vạn để bịt miệng người ta, thương lượng giải quyết riêng.

Về nhà còn cãi nhau một trận với mẹ tôi, giằng co cả buổi đòi ly hôn.

Cuối cùng, đúng ngày đi cục dân chính nhận giấy chứng nhận ly hôn, ông ta gặp tai nạn xe, mất một bên chân.

Vậy là ông ta lại từ chối ly hôn, cứ thế giằng co với mẹ tôi.

Bà ta còn muốn tìm tôi giúp đỡ, may mà an ninh khu biệt thự và công ty đều nghiêm ngặt, không để bà ta vào .

Còn Trình Dao.

Cuối cùng, ta cũng miễn cưỡng vào một công ty nhỏ, đến ba mươi tuổi thì vội vã kết hôn.

Chồng ta không có bản lĩnh gì, trước khi cưới thì thổi phồng bản thân lên tận trời, cưới xong thì sống dựa vào đồng lương vài ngàn của ta.

Hai người mỗi tháng cãi nhau hai mươi lần, ta suốt ngày chạy về nhà mẹ đẻ, đến mức thím tôi không chịu nổi, phải trích tiền hưu trí hàng tháng để trợ cấp cho ta.

Chu Duẫn gắp một miếng bánh gạo đường đỏ cho tôi.

“Bọn họ ghen tị với năng lực việc của em thôi. Hôm trước hợp tác với công ty em, có xem qua bản kế hoạch em , ngay cả quản lý dự án kỳ cựu nhất cũng không tìm ra lỗi sai nào.”

“Đừng đánh trống lảng.”

Tôi trừng mắt .

Chu Duẫn chỉ biết bất lực:

“Xe của em đã đi mấy năm rồi, đổi xe cũng là bình thường mà.”

“Chúng ta kiếm nhiều tiền như , lại không có ý định sinh con.”

“Nếu không tiêu cho em, chẳng lẽ để dành cho con của Trình Dao?”

Nghe , tôi lập tức thấy rất có lý.

Vậy là đến cuối tuần, tôi kéo đi dạo phố.

Trước khi ra ngoài, Bố Đinh rưng rưng nước mắt, cắn chặt gấu quần tôi không chịu buông.

Tôi cố gắng thương lượng với nó.

“Bé con, mẹ không thể dắt con theo . Trung tâm thương mại không cho thú cưng vào đâu…”

Chu Duẫn lạnh mặt, ngồi xổm xuống.

“Thả ra.”

“Có biết phiền buổi hẹn hò riêng tư của người khác thì sẽ không có đồ hộp để ăn không?”

Bố Đinh hoàn toàn phớt lờ , chỉ tôi bằng ánh mắt tủi thân đầy ai oán.

Tôi đành phải ra chiêu dụ dỗ.

“Lát nữa mẹ mua cho con hai con gấu bông nhé?”

Nó cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi không nguyện mà thả ra.

Chu Duẫn ngồi ở ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi tôi:

“Vợ muốn mua gì?”

Tôi tít mắt:

“Đến nơi rồi tính.”

Thực ra, tôi đã chuẩn bị sẵn một món quà cho .

Sau sáu năm tốt nghiệp, cuối cùng tôi cũng chen chân vào nhóm những người có thu nhập hàng triệu tệ mỗi năm.

Từ lâu, tôi đã muốn tặng Chu Duẫn một thứ gì đó.

Xe dừng lại bên khu thương mại trung tâm thành phố, tôi kéo vào thẳng tầng một của SKP, chọn cho một chiếc đồng hồ, một đôi giày, sau đó lại dẫn đến cửa hàng nhạc cụ đối diện.

Ban nhạc mà tôi trước đó đang đợi sẵn ở đó.

“Anh ngồi đây nhé, em có một tiết mục dành cho .”

Chu Duẫn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, tôi hài lòng đứng dậy, bước đến bên cây đàn piano.

Phím đàn vang lên nốt nhạc đầu tiên, ngay sau đó là tiếng guitar bass và trống đồng loạt cất lên.

Rồi đến giọng hát của tôi—

Bài hát mà tôi đã luyện tập suốt hơn hai tháng qua.

“Hy vọng từ nay về sau, giấc mơ của chỉ còn tiếng đàn piano của em.”

“Khúc nhạc duy nhất em viết riêng cho .”

Sau khi bài hát kết thúc, Chu Duẫn vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ tôi chăm .

Đôi mắt như mặt hồ phản chiếu ánh nắng lấp lánh.

Các thành viên ban nhạc hiểu ý, lặng lẽ lui xuống.

Tôi ngồi trên ghế đàn, ho khẽ một tiếng:

“Anh không định gì sao?”

Anh trầm giọng hỏi:

“Vậy nên dạo này em hay về nhà muộn, còn bảo là tăng ca, thực ra là để luyện cái này à?”

Tôi gật đầu.

“Anh không biết đâu, một người không có chút nền tảng nào như em tập đàn vất vả lắm.”

“Bài hát này em còn người viết riêng, một đứa dân khối tự nhiên như em, phải dốc hết tế bào nghệ thuật cả đời mới có thể tham gia viết lời.”

“Thành phẩm cuối cùng em rất hài lòng, lại sợ không thích.”

Tôi đến đây, không nhịn mà đỏ mặt.

“Dù gì cũng là tổng giám đốc, không thiếu tiền cũng chẳng thiếu đồ đạc, nếu em tặng những thứ khác thì lại chẳng có chút thành ý nào.”

Chu Duẫn tôi không chớp mắt:

“Em đã thấy cây harmonica đặt trong tủ, đúng không?”

Tôi gật đầu.

Thực ra, nhờ có Bạch Nha, mối quan hệ giữa Chu Duẫn và mẹ đã hòa hoãn hơn nhiều.

Nhưng hơn mười năm trời bị bỏ mặc, vết thương để lại không bao giờ có thể xóa nhòa.

Tôi chỉ hy vọng có thể vui vẻ hơn một chút.

Bởi vì là người tôi nhất trên thế giới này.

Tôi giả vờ không thấy đôi mắt đỏ hoe bị bó hoa che đi của , khoác tay trở lại xe.

Lần này, Chu Duẫn là người lái xe.

Trước khi về nhà, đặt tay lên vô lăng, chụp mấy bức ảnh.

Ngay lập tức, tôi lướt thấy thái của trên trang cá nhân, liên tiếp ba bài đăng.

“Đồng hồ vợ tặng.”

“Giày vợ mua.”

“Bó hoa vợ tự tay gói.”

Bạch Nha chịu không nổi, bình luận ngay bên dưới:

“Mẹ nó, não toàn đương.”

Chu Duẫn lờ đi như không thấy.

Anh muốn lên phòng tắm, mãi không thấy tĩnh gì.

Tôi ngồi dưới lầu xem dở nửa bộ phim, đang định lên kiểm tra thì điện thoại rung lên.

Là một tin nhắn từ .

Kèm theo một bức ảnh và một đoạn ghi âm.

Trong ảnh phản chiếu qua gương, có một góc trang phục nữ hầu màu đen trắng, hơi mờ mờ trong ánh đèn.

Là bộ đồ tôi đã mua từ lâu, cứ nhất quyết không chịu mặc.

Tôi mở đoạn ghi âm.

“Sợi dây mà em muốn, để trước cửa rồi. Lên đây đi.”

Đèn hành lang mờ ảo đầy ám muội.

Tôi vừa bước lên, vừa nghĩ—

Thì ra tặng quà còn có lợi ích như thế này.

Sau này, phải tặng thường xuyên hơn mới .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...