Chia Tay Rồi, Đừng [...] – Chương 7

[Phiên ngoại – Khúc nhạc harmonica của Chu Duẫn]

Khi mẹ tôi rời đi cùng chị , bà ấy dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ.

Chỉ để lại một chiếc harmonica.

Từ rất lâu trước kia, khi ba tôi còn chưa ngoại , khi gia đình tôi vẫn chưa trở nên tan hoang.

Khi ấy, mẹ thường để tôi và chị ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, thổi những khúc nhạc êm dịu từ chiếc harmonica đó.

Những giai điệu ấy đều dịu dàng, mềm mại đến mức sau này, khi bà ấy trừng mắt chỉ vào tôi, gọi tôi là rác rưởi dòng họ Chu, tôi đã sợ hãi đến mức đứng đờ người.

“Bạch Nha, chúng ta đi thôi.”

Bà ấy ném cho tôi một ánh đầy ghét bỏ, không ngoảnh lại lấy một lần.

Sau đó, tôi thử thổi lại chiếc harmonica ấy.

Nhưng dù cố gắng thế nào, tôi cũng không thể chơi ra những giai điệu mà bà ấy từng chơi.

Sau khi bà ấy rời đi, nhà họ Chu trở thành cơn ác mộng của tôi.

Từ năm 17 tuổi, tôi đã bắt đầu thu hồi từng chút một tài sản của gia đình.

Mất 9 năm, tôi trở thành cổ đông lớn nhất của công ty.

Lúc đó, ba tôi chỉ có thể nhận tiền từ tôi để nuôi vợ và con trai nhỏ của ông ta.

Thái độ của ông ta thay đổi ngay lập tức.

Không thể bắt ông ta thương tôi.

Nhiều năm sau, tôi và Trình Ninh Ninh ngồi cuộn trong khách sạn, đắp chung một chiếc chăn, xem Harry Potter.

Trong phim, Harry sống trong khoang tủ dưới gầm cầu thang.

Những hạt bụi rơi xuống mỗi khi có ai đi qua, khiến tôi nhớ đến những đêm tôi bị nhốt trong tủ quần áo, co người lại mà chìm vào bóng tối.

Trình Ninh Ninh vô chạm vào tay tôi, giật mình thốt lên.

“Sao tay lạnh thế này?”

Tôi vừa mở miệng, còn chưa kịp gì, ấy đã nắm lấy tay tôi, kéo vào bên dưới vạt áo mình.

“Đây, giúp em sưởi ấm đi.”

Cảm giác mềm mại, ấm áp như cơn gió đầu xuân lướt qua cành cây, chỉ trong chớp mắt đã thổi hồng đôi môi đào căng mọng.

Ánh đèn rơi vào đôi mắt ấy, phản chiếu một tầng ánh sáng lấp lánh, long lanh như nước.

Cô ấy , nghiêng người hôn tôi, tiện tay tắt màn hình iPad, úp mặt xuống bàn.

“Không xem nữa… trước tiên chơi với em đã, chồng .”

Cô ấy luôn thích gọi tôi bằng đủ loại xưng hô kỳ quái.

Đây đã là cách gọi bình thường nhất rồi.

Những cái tên còn đặc biệt hơn thì đều dành cho những đêm rối loạn mất kiểm soát.

Những lúc ấy, ấy táo bạo đến cực hạn, không gì không dám , không gì không dám .

Sẽ dùng cà vạt trói chặt tay tôi, bắt tôi gọi những danh xưng kỳ lạ.

Sẽ thắt một chiếc nơ bướm thật đẹp, đợi đến khi tôi sắp chịu không nổi mới chịu cởi ra.

Sẽ còn…

Nhưng đến ban ngày, ấy lại trở về dáng vẻ ủ rũ lười biếng, như một con sóc nhỏ vừa nhút nhát vừa háo sắc.

Sự kết hợp kỳ quái lại mâu thuẫn này có một sức hút không thể lý giải với tôi.

tôi nhớ đến lần đầu tiên gặp ấy.

Khi khách sạn vừa thông báo các biện pháp cách ly, chúng tôi xuống sảnh để nhận vật phẩm hỗ trợ.

Cô ấy mặc một bộ đồ ngủ lông xù có tai thỏ, thu mình trong góc thang máy, đờ đẫn xa xăm.

Lấy vật phẩm xong, có hai bé đứng cạnh ấy.

Ba mẹ chúng chỉ có một hộp sữa chua, nên đưa cho em , chị đứng phía sau, chậm rãi bước đi, trong mắt tràn đầy sự thèm thuồng và tủi thân, muốn khóc không dám.

Cô ấy lục trong túi ra hộp sữa của mình, liếc mắt .

“Sao lại là nhãn hiệu này chứ? Ghét nhất món này, ngọt phát ngấy.”

Nói xong, ấy đưa hộp sữa cho bé lớn, mặt lạnh tanh ra lệnh.

“Cầm đi, giúp chị xử lý thứ chị ghét nhất này.”

Nhưng đến tối hôm sau, tôi lại thấy ấy trên ban công phòng bên cạnh.

Vẫn là bộ đồ ngủ lông xù hôm đó.

Cô ấy đứng đó một lúc lâu, tự lẩm bẩm.

“Thèm sữa chua quá, không biết mai có phát nữa không…”

“Thôi bỏ đi, sao mình có thể tranh đồ với trẻ con chứ? Mình đã lớn rồi mà.”

Tôi thấy ấy giơ nắm , tự vào ngực mình hai cái.

Sau đó, ấy lấy ra một cây harmonica từ túi áo ngủ.

Tôi tò mò không biết ấy định thổi bài gì, nên chăm .

Kết quả—

Cô ấy thổi bài Hảo Hán Ca.

Sau khi thổi xong, như thể lấy tinh thần, ấy vỗ mạnh vào lan can ban công.

“Gặp chuyện bất bình thì hét một tiếng, khi cần ra tay thì ra tay! Đã ra rồi, không thể nuốt lời !”

Tôi đứng đằng sau cửa kính, sững sờ theo bóng lưng lông xù của ấy đi vào phòng, biến mất khỏi tầm mắt.

Sau này, khi chúng tôi ở bên nhau, tôi vô nhắc lại chuyện này.

Cô ấy ngượng ngùng liếc tôi một cái.

“Ơ… chỉ là chơi bừa thôi mà, em cũng không biết thổi bao nhiêu bài đâu.”

“Nếu thích nghe, em có thể thổi cho Lâu đài trên không.”

Nhưng bài thứ hai ấy thổi rất lộn xộn, thật sự không dễ nghe chút nào.

Cuối cùng, ấy đặt harmonica xuống, nhào vào lòng tôi, rên rỉ.

“Chồng ơi chồng ơi, em thổi nhạc cho rồi, định thưởng gì cho em đây?”

Rất kỳ lạ, từ hôm đó trở đi, tôi không còn mơ thấy giai điệu harmonica xa lạ kia nữa.

Cũng không còn mơ thấy những năm tháng đen tối trong tủ quần áo.

Tôi muốn kết hôn với ấy.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, khách sạn đã dỡ lệnh phong tỏa.

Nhưng chỉ qua một đêm, ấy đã biến mất.

Tôi nhắn tin cho ấy, rất nhiều tin nhắn.

Phải rất lâu sau, ấy mới trả lời tôi.

“Chia tay đi, Chu Duẫn.”

Tôi đứng sững tại chỗ.

Những hồi hộp vì nghĩ đến chuyện cầu hôn, những tưởng tượng về tương lai dài đằng đẵng cùng nhau, tất cả trong nháy mắt vỡ vụn như bong bóng xà phòng.

Tôi ép mình bình tĩnh lại, hỏi ấy:

“Tại sao?”

Cô ấy gửi cho tôi hai lý do thoạt đã biết là bịa đặt.

Sau đó, chặn tôi.

Tôi nhờ người điều tra.

Nhưng không chỉ cái tên Tiết Dĩ Ninh không có trong hồ sơ, mà cả địa chỉ và công ty ấy từng với tôi cũng đều không tồn tại.

Tôi gặp chị mình, ấy thổi nhẹ vào bộ móng tay mới , khẩy:

“Người ta căn bản không tin tưởng em. Chị đối xử với mấy cậu trai nhỏ của chị cũng y hệt , chỉ là chơi thôi. Nếu thật sự cho thông tin thật, mà bị bám theo thì phiền lắm.”

sao?

Tôi không tin, cố chấp chị ấy:

“Giữ viên kim cương lại cho em.”

“Sẽ có một ngày, em tìm ấy.”

Chị ấy trợn mắt:

“Cây cổ thụ trổ hoa đúng là rắc rối. Ngay cả một tấm ảnh em cũng không có, mà còn muốn tìm, đúng là chuyện hoang đường.”

Ngày qua ngày, suốt ba năm, tôi chưa từng gặp lại ấy.

Cho đến dịp Tết.

Nhóm chat công ty đầy rẫy ảnh chụp bữa cơm tất niên, tôi lướt qua vài tấm, rồi bỗng thấy ấy.

Ngồi trong góc, lưng hơi khom xuống, đang chăm gặm sườn.

Bề ngoài trông có vẻ khiêm nhường, tôi đã từng ở bên ấy hai tháng, ngày đêm không rời, chỉ liếc qua là có thể nhận ra sự chán ghét ẩn trong đáy mắt ấy.

Người đăng ảnh là Trình Dao, nhân viên mới của công ty, tuyển vào mấy tháng trước.

Nếu tôi nhớ không lầm, hồ sơ của ta có chút vấn đề.

Tôi dò hỏi địa chỉ nhà hàng, giả vờ cũng đang dùng bữa gần đó, sau đó lập tức lái xe đến.

Vừa đẩy cửa vào, tôi liền đối diện với ánh mắt kinh hoàng không thể tin nổi của ấy.

Cô ấy vội vàng chộp lấy chiếc túi vải bố cũ đã đeo ba năm qua, xoay người bỏ đi.

“Tôi có chút việc đột xuất, đi trước đây.”

“Cô lại đây, ngồi xuống cho tôi!”

Người phụ nữ ngồi bên cạnh nghiêm mặt quát ấy, hàng lông mày và khóe mắt có vài nét tương đồng.

Chắc là mẹ ấy.

Nhưng ánh mắt bà ta ấy không có lấy một chút thương.

Đám người xung quanh cũng , miệng lưỡi không chút nể nang, cứ thế hạ thấp ấy ngay trước mặt tôi.

Ba năm trước, linh cảm của tôi đã không sai.

Cô ấy và tôi, đều là cùng một kiểu người.

Tôi quay lại xe, chậm rãi tựa vào ghế, trên đầu ngón tay vẫn vương hơi ấm của ấy, kéo tôi trở về những đêm dài thân mật đã qua.

Ánh đèn vàng mờ nhạt bên đầu giường, ấy thở hổn hển, chống người dậy, kéo cà vạt che mắt tôi lại.

Thị giác bị tước đoạt, bóng tối bao trùm, các giác quan khác đột nhiên trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.

Những lời lẽ trêu ghẹo thô tục đến mức gần như trụy lạc tràn ra từ miệng ấy, giống như một kiểu trút bỏ kìm nén.

Chỉ một mình ấy thì chưa đủ, ấy còn muốn kéo tôi cùng chìm đắm.

Nhưng khi đã kéo tôi xuống bùn sâu, ấy lại một mình chạy trốn.

Tôi đã từng hận ấy.

Nhưng sau những oán hận ban đầu, thứ còn sót lại chỉ là nỗi nhớ da diết.

Tôi thường xuyên mơ thấy ấy.

Mơ thấy ban ngày, ấy ngồi bên cửa sổ, cặm cụi viết gì đó.

Tôi hỏi, ấy híp mắt đáp:

“Chỉ là tài liệu công việc thôi, công ty bảo em cái bảng số liệu.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...