Chia Tay Nam Thần – Chương 5

9

 

Vừa , vừa kéo tôi vào lòng.

 

Tôi đẩy nhẹ ngực , giọng nghẹn ngào: “A Thừa...”

 

Dư luận không bao giờ dừng lại, trong lòng tôi mãi có sự khúc mắc.

 

Kẻ tôn thờ không bao giờ muốn kéo vị thần của mình xuống vực sâu.

 

Tôi hít hít mũi, cố nuốt nước mắt vào trong.

 

“Không đáng.”

 

Có lẽ Kiều Thừa chỉ vì ngày còn trẻ, lúc gia đình sụp đổ, cha tôi đã đưa tay ra giúp đỡ , nên mới tôi bằng con mắt khác.

 

Hoặc có lẽ vì trong hai năm ở nhờ nhà tôi, tôi luôn .

 

Vậy nên khi trở về nước, vừa gặp tôi, đã hỏi liệu tôi có muốn hẹn hò với không.

 

Tôi luôn tự ti, lại đang gánh trên lưng một vụ kiện chưa có kết quả.

 

Thế hôm ấy, dưới bầu trời đầy sao, ánh sáng trong mắt cuốn hút tôi.

 

Lần hiếm hoi, sự tự tin lấn át tự ti, và tôi tự nhủ rằng mình xứng đáng.

 

Tôi thực ra đã thích Kiều Thừa từ rất lâu, từ lần đầu gặp .

 

Từ chàng trai trẻ phong thái ngời ngời đến một quý ông tài chính trưởng thành.

 

Nhưng trong những tháng ngày bên nhau, sự tự ti luôn chiến thắng.

 

"Em xứng đáng" đã trở thành “Thực ra em không xứng.”

 

Kiều Thừa cảm nhận sự giằng co của tôi, ôm chặt lấy eo tôi hơn.

 

“Ngoan nào, đừng cử , để ôm em chút.”

 

Cằm tựa lên vai tôi, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ tôi, đầy mê hoặc.

 

“A Thừa, mình chia tay đi.”

 

Giọng tôi run rẩy vô cùng.

 

Anh c ắ n lên cổ tôi một cái, răng khểnh nhẹ nhàng tôi đau.

 

“Nuông chiều em quá, mới khiến em dám mấy lời như thế.”

 

Nước mắt tôi trào ra như vỡ đê, không cách nào kìm nén.

 

“Anh coi như... chơi một chút, không?”

 

Tôi cầu xin . Tay đang ôm eo tôi khựng lại, sau đó ghé sát tai tôi, bật .

 

“Chơi à?”

 

“Khương Khương, cũng rất vui khi chơi. Em chơi với thêm vài năm nữa đi.”

 

Tôi: …

 

Người này lại bắt đầu rồi.

 

Chuyện nghiêm túc mà mãi cũng bị kéo lệch đi.

 

10

 

“Kiều tiên sinh, tôi đang chuyện nghiêm túc đấy!”

 

Kiều Thừa càng rõ hơn.

 

“Kiều tiên sinh?”

 

“Được rồi, cứ gọi như đi, rồi sẽ có lúc em phải chịu khổ.”

 

“Đến lúc đó không gọi mấy nghìn lần ' trai', dù có khóc cũng chẳng ích gì đâu.”

 

Anh lại tiếp tục lái xe.

 

Nước mắt rơi là rơi, tôi đ ạ p một cái.

 

Kiều Thừa không giận, chỉ lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi.

 

“Khương Khương nhà ta kiêu ngạo à? Dám b ắ t n ạ t à?”

 

Tôi trừng mắt : “Anh có thể chuyện đàng hoàng không?”

 

Kiều Thừa véo mặt tôi, hôn tôi một cái, vẻ mặt lả lơi:

 

“Được.”

 

“Em tự ti, nhạy cảm phải không? Không thích chuyện, không thích giải thích phải không?”

 

"Anh không tự ti, không nhạy cảm, chỉ là cảm thấy nếu không có em bầu trời cũng sụp đổ.”

 

“Anh rất thích chuyện, miệng cứ không ngừng, cho em nghe thì thôi, em chỉ cần nghe là .”

 

Từng câu từng chữ như đ â m vào tim tôi.

 

Mắt tôi đỏ lên, Kiều Thừa vội vã:

 

"Đừng khóc nữa, trái tim nhỏ của sắp chịu không nổi nữa rồi.”

 

Không cảm thì dối, tôi vẫn cố tỏ ra cứng rắn: “Nói kiểu này thật sến.”

 

Kiều Thừa dừng lại, bật .

 

Anh kéo tôi, như một đứa trẻ cáu kỉnh: “Đến lượt em phải dỗ rồi.”

 

“Vài ngày không gặp, khó dễ người ta.”

 

Tôi không gì, cứ không buông tay, nhất định bắt tôi phải dỗ .

 

Trương Dao đứng ở xa, liên tục đồng hồ, vẻ mặt lo lắng.

 

Tôi thở dài, vòng tay qua tay , gọi :

 

“Anh trai.”

 

Hai chữ này rõ ràng khiến rất vui.

 

Anh tươi, kéo tôi lại.

 

"Em có muốn hôn em lần nữa không?”

 

Tôi nhẹ nhàng đẩy ra, từ chối cầu của tên lưu manh này, rồi đi về phía Trương Dao.

 

Kiều Thừa đi theo phía sau, giọng điệu chán nản.

 

“Gọi trai, ơi, mà trai muốn hôn một cái cũng không .”

 

Tôi: …

 

Bán trai.

Bán trai miệng đầy lời cợt nhả với giá thấp.

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...