Chia Tay Nam Thần – Chương 4

7

 

Không muốn mẹ lo lắng cùng tôi, sau hai ba ngày tôi quay trở lại thành phố.

 

Từ văn phòng luật sư bước ra, một tiền bối rất quan tâm đến tôi hẹn tôi đi ăn.

 

“Đi một chuyến đi, toàn những người có máu mặt. Chuyện của em có khi họ giúp .”

 

Không tiện từ chối, tôi gọi taxi đến khách sạn.

 

Tại bàn ăn, chẳng ai nhắc gì về chuyện giúp đỡ, chỉ thấy từng ly rượu đưa tới trước mặt tôi.

 

Khi một bàn tay bẩn thỉu đặt lên vai tôi, tiền bối liên tục nháy mắt bảo tôi nhịn.

 

Tôi nhịn cái rắm!

 

Tôi bật dậy với một tiếng "cạch", đúng lúc cánh cửa phòng phía sau bị ai đó đạp mạnh mở ra.

 

Từ cửa vọng đến giọng thờ ơ, lạnh nhạt của Kiều Thừa:

 

“Tôi cứ tưởng...”

 

“Chuyện mấy hôm trước ầm ĩ thế, cả cái giới này ai chẳng biết Khương là người của tôi.”

 

Anh bước lên, đầu ngón tay lạnh như băng nắm lấy cổ tay tôi, phía sau là Trương Dao theo sát.

 

“Giỏi lắm nhỉ, tổng giám đốc Hoàng. Người của tôi mà ông cũng dám vào.”

 

Kiều Thừa cởi áo vest khoác lên vai tôi, chẳng buồn tôi lấy một cái.

 

Anh đúng là điên, giữa mùa hè mà khoác áo vest cho người ta.

 

Tổng giám đốc Hoàng, người đã say mèm, khi thấy rõ là ai thì vội vàng đứng dậy, khom lưng cúi đầu xin lỗi.

 

Kiều Thừa vẫn nắm lấy tay tôi, không gì, khiến tổng giám đốc Hoàng run cầm cập tự uống liền năm chai rượu để tạ lỗi.

 

Khi đi ra ngoài, Trương Dao mỉm :

 

“Xem ra Kiều Tổng không vui lắm. Về việc hợp tác với công ty quý ngài, e rằng cần phải cân nhắc lại rồi.”

 

8

Kiều Thừa ôm eo tôi, kéo tôi đi một cách mạnh bạo. Trên hành lang đông người qua lại, tôi t á t một cái thật mạnh.

 

Trương Dao đi theo phía sau kinh hãi thốt lên: “A Thừa!”

 

Kiều Thừa ngẩng đầu ấy, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn: “Chưa từng thấy à? Yêu đương nóng bỏng đều như đấy.”

 

Trương Dao ngạc nhiên không nên lời, cũng đủ nhạy cảm để lùi lại vài bước.

 

Kiều Thừa nâng tay, nắm lấy bàn tay vừa tát của tôi, nhẹ nhàng xoa bóp: “Không ăn cơm hay không ngủ đủ giấc ? Đ á n h người chẳng đau chút nào.”

 

Tôi đã dùng hết sức, không đau mới lạ. Một bên mặt đỏ bừng.

 

Ngón tay tôi khẽ run, giọng cũng run rẩy, trái tim như bị một thứ vô hình kìm hãm, đau đớn đến khó tả.

 

“Kiều tiên sinh, sáng nay tôi chia tay, buổi chiều đã đi xem phim với người phụ nữ khác. Nối tiếp nhanh như , không thấy là thiếu tôn trọng người khác sao?”

 

Kiều Thừa nhíu mày tôi: “Rõ ràng là tiếng Trung mà sao chẳng hiểu chữ nào?”

 

Anh vẫn xoa tay tôi, cuối cùng như sực tỉnh:

 

“Không lẽ em đang về bài đăng của Trương Dao trên vòng bè?”

 

Nói xong, tự , tiếng trầm thấp phát ra từ cổ họng, lồng ngực cũng khẽ rung.

 

“Em , người cùng cụng ly với trong bức ảnh đó là một trong những luật sư hàng đầu của cả nước.”

 

Tôi ngẩn người.

 

Lấy điện thoại ra xem lại bài đăng.

 

Trong ảnh đúng là có những người khác, chỉ là trong mắt tôi chỉ thấy mỗi .

 

Vậy nên, không phải Kiều Thừa "nối tiếp nhanh", mà là tôi đã hiểu lầm .

 

“Xin lỗi.”

 

Tôi vội vàng xin lỗi, cố gắng rút tay mình về, càng nắm chặt hơn.

 

“Anh bận rộn mấy hôm nay nên không liên lạc với em.”

 

“Anh đã tìm một luật sư rất giỏi. Nếu ta phát huy hết khả năng, đối thủ tranh tụng của em có khi còn bị đưa vào toò.”

 

“Em không phải là kẻ giec người, em là một kẻ nhút nhát dũng cảm.”

 

“Tiểu mỹ nhân của , đừng sợ, em còn có chỗ dựa đây mà.”

 

Câu cuối cùng, vẫn không quên mang theo chút cợt nhả.

 

“Đừng cởi áo khoác ra. Lần trước không nhịn , dấu hôn sau vai em... khụ... vẫn chưa phai đâu.”

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...