Hơi thở quen thuộc phả vào mặt tôi.
Tạ Thời Triều giữ chặt gáy tôi, mạnh mẽ hôn xuống.
Anh hôn tôi vừa sâu vừa mạnh, hoàn toàn không cho tôi bất kỳ cơ hội thở nào.
Khi phản ứng kịp, tôi dùng sức đẩy ra, dứt khoát tát cho một cái:
「Tạ Thời Triều, phát điên cái gì ?」
Tạ Thời Triều đôi mắt đỏ bừng, giọng khàn khàn, nghe chẳng giống chút nào:
「Trần Miêu Miêu, tôi chưa từng gặp ai coi thường cảm như .」
「Tôi là con chó nuôi à? Nói không cần là không cần sao?」
【Chuyện gì thế này? Nam chính bị hội chứng Stockholm rồi à?】
【Tên ngốc này, chắc lại bị cốt truyện thao túng rồi.】
【Thiết lập gốc không dễ thay đổi đâu, nam chính số phận đã định phải mất sạch vào tay nữ phụ.】
【Xem đi, nam chính vừa cho nữ phụ chút ngọt ngào, ta lại chuẩn bị lao vào rồi.】
Những dòng bình luận đó lại lần nữa dập tắt chút hy vọng vừa nhen nhóm trong tôi.
Tôi nghẹn ngào, cay đắng lên tiếng:
「Tạ Thời Triều, có bệnh thì tự đi mà uống thuốc.」
6
Điều tôi sợ nhất cuối cùng vẫn xảy ra.
Hôm ấy tỉnh dậy, tôi gương mặt quen thuộc bên cạnh, cùng với những vết cào rõ ràng trên ngực .
Tôi chỉ muốn tự tay đâm chết chính mình.
Tại sao lại không thoát nổi cái số mệnh này?
Rõ ràng tôi đã cố gắng người khác, cố gắng thoát khỏi quỹ đạo định sẵn.
Chỉ là, hôm qua khi phát hiện bản thân không thể rung trước Kỳ Ngôn, tôi không muốn lãng phí thời gian của cậu ấy, nên đã chủ lời chia tay.
Bạn thân thấy tôi thất , hào phóng đặt cho tôi tám người mẫu nam.
Tôi nhớ lúc đó mình đã chọn một người có vài phần giống Tạ Thời Triều.
Thế tại sao, sáng nay tỉnh dậy, người nằm bên cạnh lại chính là Tạ Thời Triều?
Ký ức về đêm qua như bị ai đó cố ý xóa sạch, dù cố gắng thế nào cũng không nhớ nổi.
Những dòng bình luận tiếp tục lạnh lùng phán xét tôi:
【Nam chính thật thảm, cuối cùng vẫn không thoát khỏi việc bị nữ phụ cưỡng ép.】
【Hu hu, nam chính bị ép buộc mất sạch sự trong trắng, tất cả là lỗi của nữ phụ trơ trẽn.】
【Nữ phụ đúng là vừa bẩn vừa ghê tởm, sao tác giả không cho ta chết sớm đi.】
……
Tiếng chửi rủa không ngừng vang lên.
Tôi nhếch môi nhạt, thản nhiên mặc quần áo.
Trước khi Tạ Thời Triều tỉnh dậy, tôi đã rời khỏi khách sạn.
Tôi gọi điện cho ba, bảo ông lập tức thủ tục du học cho tôi.
Có vẻ như chỉ cần ở cùng một thành phố với Tạ Thời Triều, tôi sẽ mãi không thoát khỏi số mệnh này.
Nếu , tôi rời đi thì sao?
……
Năm năm trôi qua rất nhanh.
Những năm ở nước ngoài, tôi không còn ham chơi như trước nữa.
Tôi sắp xếp lịch trình học kín mít mỗi ngày.
Tôi không muốn mãi là một đại tiểu thư vô dụng.
Từ Diệp Tiêu, tôi cũng biết chút ít tin tức về Tạ Thời Triều.
Anh ta khởi nghiệp thành công từ năm tư.
Bây giờ đã trở thành doanh nhân trẻ nổi tiếng nhất Nam Thành.
Không còn tôi – “nữ phụ độc ác” ngáng đường, ta và nữ chính Hạ Ninh chắc cũng sắp kết hôn rồi.
Đã đến lúc tôi quay về.
7
Ngày thứ hai sau khi trở về Nam Thành.
Tôi theo Diệp Tiêu đi dự một buổi tiệc.
Trên xe, tôi mở đường link mà Giang Niệm gửi tới.
Đó là một buổi phỏng vấn nhân vật.
Năm năm trôi qua người đàn ông trong video đã trở nên ngày càng chín chắn, điềm đạm.
Từng cử chỉ, từng ánh mắt đều mang theo khí chất áp đảo của người đứng trên đỉnh cao.
Đối mặt với câu hỏi của phóng viên, ta trả lời ung dung, tự tin.
Chỉ khi hỏi về lý do khởi nghiệp, người đàn ông khựng lại một chút:
「Tôi muốn cho người tôi một cuộc sống tốt đẹp hơn.」
Phóng viên lập tức hứng thú tám chuyện:
「Người hiện giờ đang ở bên cạnh chứ?」
Màn hình đột nhiên tối lại, Diệp Tiêu giật lấy điện thoại từ tay tôi, nhướng mày trêu chọc:
「Sắp gặp lại người cũ rồi, có kích không?」
「Năm đó cậu ra nước ngoài, người cũ kia của cậu tìm tôi mấy lần đấy.」
「Biết đâu tối nay hai người lại nối lại xưa?」
Tôi lạnh lùng liếc ta:
「Cậu không thì chẳng ai bảo cậu là câm đâu.」
Diệp Tiêu chằm chằm vào mắt tôi, nụ cũng tắt đi:
「Được thôi, tôi chỉ nhắc nhở cậu, đừng để vấp ngã hai lần cùng một chỗ.」
Trong bữa tiệc, tiếng chạm cốc vang lên không ngớt.
Tôi vốn không thích những nơi như thế này, sau khi Diệp Tiêu giới thiệu qua loa vài người, tôi liền kiếm một góc khuất ngồi xuống.
Chưa bao lâu, cửa bỗng nhiên ồn ào hẳn lên.
Có linh cảm chẳng lành, tôi quay đầu về phía đó, bất ngờ đối diện ánh mắt của Tạ Thời Triều.
Ánh mắt thờ ơ, tôi như thể một người xa lạ.
Tôi lặng lẽ dời ánh , cầm ly rượu trên bàn uống liền mấy ngụm.
Trong sảnh càng lúc càng ngột ngạt, tôi chào Diệp Tiêu một tiếng rồi tự mình ra ngoài.
Gió đêm mùa hè lướt qua chẳng thể thổi bay sự nóng nực trong lòng.
Giống như đầu óc tôi cũng nóng lên .
Tôi không tự chủ nhớ về lần cuối cùng mình tỏ với Tạ Thời Triều.
Hôm ấy, khi vừa rời thư viện, tôi tươi hỏi :
「Tạ Thời Triều, em thích , trai em nhé?」
Tạ Thời Triều đứng yên tôi, im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn :
「Chúng ta không hợp nhau.」
Dù đã chuẩn bị tâm lý, lòng tôi vẫn không khỏi trùng xuống.
Tôi bực bội lầm bầm:
「Tạ Thời Triều, sao khó theo đuổi thế?」
「Người ta đều thích Hạ Ninh, có thật không?」
「Nếu thích ấy thì em sẽ đi thích người khác đấy.」
Nói xong, tôi quay lưng muốn rời đi.
Tạ Thời Triều vội vàng kéo tay tôi lại.
Anh mấp máy môi, như muốn gì đó cuối cùng chỉ thốt lên:
「Được, đồng ý.」
Mùi thuốc lá bay đến trong không khí kéo tôi ra khỏi hồi ức.
Tôi quay đầu lại.
Tạ Thời Triều mặc một bộ vest đen, lặng lẽ đứng tôi, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc đỏ rực.
Giờ đây, Tạ Thời Triều dường như đã thay đổi rất nhiều, trước kia đâu có hút thuốc.
Tôi cụp mắt, định quay lại bữa tiệc, cổ tay đã bị Tạ Thời Triều giữ chặt.
Giọng vang lên bên tai, vừa giễu cợt vừa bất cam:
「Năm đó sao lại lặng lẽ rời đi như ?」
8
Tôi nhếch mép , giọng đầy châm chọc:
「Còn vì sao nữa, chuyện trái lương tâm, sợ bị báo ứng chứ sao.」
Nói xong, tôi gần như bỏ chạy khỏi đó.
Có lẽ vì mấy năm nay tôi không còn cản trở tuyến cảm giữa Tạ Thời Triều và Hạ Ninh nữa.
Nên lần này, những dòng bình luận đáng ghét kia cũng không xuất hiện.
「Lâu rồi không gặp.」
Khi trở lại buổi tiệc, Hạ Ninh chủ bước tới chào hỏi tôi.
Tôi đáp lời một cách nhạt nhẽo:
「Lâu rồi không gặp.」
Hạ Ninh cầm hai ly rượu từ bàn bên cạnh, đưa cho tôi một ly.
「Không phiền nếu cùng cạn ly chứ?」
「Không phiền.」
Tôi nhận lấy ly rượu, lúc này mới phát hiện trên ngón áp út của Hạ Ninh đeo một chiếc nhẫn.
Cảm nhận ánh mắt dò xét của tôi, Hạ Ninh thản nhiên chìa tay ra.
「Đây là Tạ Thời Triều chọn đấy, bọn tôi đã đính hôn rồi.」
Tôi nhấp một ngụm rượu, gắng gượng nặn ra một nụ :
「Chúc mừng hai người.」
Mãi đến lúc này tôi mới sực nhớ, lúc nãy trên tay Tạ Thời Triều cũng có đeo nhẫn.
Khi bữa tiệc kết thúc, đã gần mười giờ đêm.
Bạn thấy sao?