07
Hội trường tiệc tùng chật ních người.
Lúc tôi xuống lầu, trước mắt toàn là những mảng tóc sau đầu, ánh đèn chùm pha lê nhà ấy thì lòe loẹt chói mắt, tôi hoa hết cả mắt.
“Dư Miểu Văn!”
Giọng của Trịnh Mặc Nhiên run đến mức vỡ cả âm, giữa bầu không khí thanh lịch lại đặc biệt chói tai.
Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía hắn.
Hắn đỏ bừng mặt, lao ra khỏi đám đông, tóm chặt lấy cổ tay tôi, nghiến răng từng chữ:
“Mày có biết đây là đâu không? Có biết thân phận của mình không? Cút ngay!”
Tôi giật tay ra, xoa xoa cổ tay đỏ lên vì bị hắn siết chặt:
“Tất nhiên tao biết đây là đâu. Tao chính là—”
“Mày chính là muốn bám theo tao!”
Trịnh Mặc Nhiên sốt ruột ngắt lời tôi, giọng đầy khó chịu:
“Mày muốn tao mất mặt trước đàn chị Lục, mày không thấy đủ sao? Mày định kéo tao xuống bùn cả đời à?”
Hắn đè thấp giọng, túm lấy tay áo tôi, cố kéo tôi ra ngoài:
“Nhân lúc đàn chị Lục chưa xuống, mau đi đi. Bên ngoài mất mặt thế nào tao cũng nhịn, hôm nay tuyệt đối không ! Tao đã chuẩn bị cả tháng trời, mày không hỏng!”
Phiền chết đi .
Tôi giật tay áo lại, xoay người thẳng vào vai hắn một cú:
“Mày bị bệnh à? Cút ngay!”
Tôi chẳng hề nương tay.
Hắn lảo đảo lùi vài bước, ngã phịch xuống đất.
Ôm vai, trợn trừng tôi đầy khó tin:
“Mày theo dõi tao, tao còn chưa tính toán, bây giờ còn ra tay đánh tao?”
Tôi hắn từ trên xuống dưới vài lần.
Đúng là có ăn diện thật.
Bộ vest thẳng tắp, đến sợi tóc cũng vào nếp gọn gàng.
Nhìn nghiêm túc đến mức như nhân viên bảo hiểm.
Mấy người xung quanh cũng bị tĩnh này thu hút, tò mò hỏi:
“Cô này là ai thế?”
Trịnh Mặc Nhiên luống cuống bò dậy, giật giật áo vest, cố giữ bình tĩnh:
“Con của mẹ tôi, đến đưa đồ giúp tôi thôi.”
Nói xong, hắn giả vờ thản nhiên, còn nháy mắt ra hiệu cho tôi:
“Cảm ơn cậu nhé, về sớm đi.”
Tôi nhạt:
“Tôi là khách mời của Lục Chiêu Chiêu. Tôi đi hay không, liên quan gì đến cậu?”
Trịnh Mặc Nhiên tái mét mặt:
“Mày đã gì với ấy?”
Hắn liếc xung quanh, ghé sát tai tôi, hạ giọng dọa dẫm:
“Tao cảnh cáo mày, đừng có lung tung trước mặt đàn chị Lục, nếu không—”
Hắn ngập ngừng, rồi cắn răng phun ra:
“Nếu không tao sẽ thật sự chia tay với mày!”
Hà, ai thèm quan tâm?
Tôi trợn mắt, lạnh lùng đáp:
“Không phải chúng ta đã chia tay vào đêm Giao Thừa rồi sao?”
08
“Hai người chia tay rồi hả? Sao không sớm!”
Lục Chiêu Chiêu bước tới, khoác tay tôi, :
“Tôi cứ tưởng hắn là trai cậu nên mới mời.
Tôi đã thấy lạ rồi, gu của cậu đâu thể tệ đến mức chọn phải cái thứ tệ đàn ông này chứ?”
Trịnh Mặc Nhiên đờ đẫn bước lên hai bước, lắp bắp:
“Đàn chị Lục, tôi không phải…”
Hắn cuống cuồng rút ra một hộp quà, tay run rẩy mở nắp:
“Đừng tin Dư Miểu Văn! Cô ta quen thói độc đoán từ bé!
Tôi bị gia đình ép buộc mới phải ở bên ta!
Người tôi thích là chị!”
“Chị xem, chiếc vòng tay này là quà sinh nhật tôi tặng chị! Tôi thực sự thật lòng!”
Lục Chiêu Chiêu bật :
“Đừng nữa. Thời đại nào rồi mà còn diễn cái vở ‘bị ép buộc’ này ?”
“Cậu thích tôi? Thôi đi.
Cậu chỉ mê cái danh ‘hoa khôi’ của tôi, mê cái hư vinh mà nó mang lại thôi.”
“Chỉ cần có một vừa xinh vừa giàu xuất hiện trước mặt cậu, cậu cũng sẽ xiêu lòng như thế thôi.”
“Nếu cậu thật sự thích tôi, cậu sẽ biết—
Tôi chưa bao giờ nhận những món đồ xa xỉ như thế này.”
“Trước đây tôi có đối xử với cậu thân thiện hơn người khác, vì sao cậu biết không?
Chẳng qua lúc tôi đói bụng, chỉ có cậu mua bánh kẹp và trà sữa cho tôi mà thôi.
Tôi thân thiết với vệ sĩ nhà tôi cũng y như đấy.”
Cô ấy nghiêng đầu tôi, bất đắc dĩ lắc đầu:
“Văn Văn, cậu phải tin tôi nhé.
Thật lòng mà , tôi không phép ăn mấy thứ đó ở nhà.
Hơn nữa, đồ ăn vặt và nước uống cậu ta mua cho tôi, tôi đều trả tiền đầy đủ, còn cho thêm tiền boa nữa.
Còn khoản tiền cậu ta khoe trên vòng bè hôm Tết ấy, tôi đã chuyển thẳng lại cho cậu ta qua Alipay rồi.”
Trịnh Mặc Nhiên vội vàng ôm chặt chiếc vòng tay, bước lên một bước:
“Không phải đâu! Tôi thực sự thích chị!
Tôi nghe người ta chị thích cái này, nên mới cật lực thêm mấy tháng để mua tặng chị!”
Lục Chiêu Chiêu kéo tôi lùi lại một bước, giọng đầy khinh bỉ:
“Cậu ơn đừng tôi ghê tởm nữa.
Loại vòng tay phổ thông này, ngay cả nhân viên dọn dẹp nhà tôi cũng có một cái.”
“Cậu nghĩ cậu xứng để tôi nhận lấy thứ cảm dơ bẩn này sao?”
“Lúc cậu khinh thường Dư Miểu Văn, cậu đã bao giờ tự hỏi—
Chính bản thân cậu có xứng đáng người khác coi trọng chưa?”
Có lẽ ánh mắt ghét bỏ của Lục Chiêu Chiêu đã đâm trúng hắn.
Hắn liếc tôi, rồi cúi gằm xuống, siết chặt chiếc vòng tay, thất thần rời khỏi bữa tiệc.
Tôi dõi theo bóng hắn dần khuất xa, bất giác thẫn thờ.
Lục Chiêu Chiêu ghé sát, hỏi nhỏ:
“Sao thế? Vẫn còn tiếc nuối à?
Đau lòng hả? Cậu đừng dại dột nhé, loại đàn ông bắt cá hai tay này không xứng với cậu đâu.”
Tôi vội vàng lắc đầu:
“Không phải, tôi chỉ tò mò thôi.”
“Nhà cậu ở nơi hẻo lánh thế này, cậu xem, nếu hắn đi bộ, mất bao lâu mới ra khỏi đây?”
Lục Chiêu Chiêu chớp mắt tôi, khóe môi cong lên:
“À, nếu không gặp người tốt cho đi nhờ, chắc cũng phải đi hơn bốn mươi phút đấy.”
Không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác nụ của ấy lúc này… có chút chua xót.
Có lẽ tôi nghĩ quá nhiều rồi.
Bạn thấy sao?