Chia Tay Mừng Năm [...] – Chương 2

03

Tôi kéo ba ra khỏi nhà họ Trịnh, trong khi Trịnh Mặc Nhiên vẫn còn gân cổ cãi nhau với mẹ hắn.

“RẦM!”

Cánh cửa đóng sập lại.

Tiếng roi lông gà vút xuống da thịt cũng bị nhốt lại sau cánh cửa đó.

Hôm nay đúng là chẳng có chuyện gì suôn sẻ cả.

Ngay cả thang máy cũng chống lại tôi, kẹt cứng ở tầng 16, nhấn bao lâu cũng không nhúc nhích.

Tiếng gào thét giận dữ của Trịnh Mặc Nhiên, không sót một chữ, truyền ra tận hành lang:

“Mẹ sinh con ra, chỉ để trâu ngựa cho ta thôi sao?!”

“Nếu không phải do mẹ ép con phải bảo vệ ta từ nhỏ, sao con có thể xui xẻo mà dính với con heo mập đen đủi này chứ?!”

“RẦM!”

Tôi thẫn thờ cúi xuống nhặt túi xách bị rơi xuống đất, ngước con số trên bảng điều khiển thang máy—vẫn là 16.

“Tôi ta là heo mập thì sao?! Chính mẹ cũng biết ta béo mà! Con cao 1m86, nặng chưa tới 60kg, còn ta tận 90kg! Cô ta có thể tôi bay lộn nhào đấy!”

Tôi phủi bụi trên túi, khẽ chua chát, lắc đầu.

Hắn sai rồi.

Không phải chỉ một cú lộn nhào đâu.

Với cái thân hình gầy nhom như chó con của hắn, tôi hoàn toàn có thể gãy xương sườn hắn trong một nốt nhạc.

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy chờ thang máy lại dài đến thế.

Bảng điều khiển từ 16 tụt xuống 1, rồi lại chậm rãi bò lên tầng 19.

Tôi đếm từng tầng một, từng chữ mắng nhiếc của Trịnh Mặc Nhiên cứ như những nhát búa, từng nhát từng nhát giáng vào tim tôi:

“Mẹ không lại con thì đánh con! Lúc nào cũng vì ta mà đánh con!”

“Con cũng muốn đương với một người con bình thường! Một ! Không phải một con đô vật ném tạ! Điều đó quá đáng lắm sao?!”

“Phải rồi, ta từng đoạt giải, ta là vận viên xuất sắc, ta cao quý biết bao, ta tôn sùng biết bao!”

“Mẹ ruột ta thậm chí còn liều cả mạng để sinh ra ta!”

“Mẹ con cũng chẳng thèm con, lại xem ta như bảo bối!”

Ba tôi vốn còn đang say khướt, ngồi dựa vào tường thang máy, tít mắt gửi lì xì cho tôi.

Chợt nhận ra người bên trong đang về tôi, gương mặt ông lập tức trắng bệch.

“Thằng nhóc này cái quái gì ?! Bình thường nó đối xử với con như thế sao?!”

“Ba phải đi tìm nó chuyện! Nó lấy tư cách gì mà thế? Ai cầu xin nó đương chứ?! Chính nó là người tỏ trước mà!”

Cuối cùng, cửa thang máy cũng mở ra.

Tôi tóm lấy cổ áo ba, kéo thẳng vào trong.

Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi huống khó chịu này rồi.

Bây giờ, tôi không muốn nghe thêm một chữ nào từ miệng Trịnh Mặc Nhiên nữa.

Tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt.

Ba tôi vừa say vừa khỏe, tôi vật lộn cả nửa ngày trời mới nhét ông vào ghế phụ lái.

Thôi bỏ đi.

Nếu là trước đây, chỉ cần nghe ai đó những lời này, tôi chắc chắn sẽ cãi nhau với hắn, thậm chí hắn vài phát.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy… không đáng.

Hà tất phải tự rước nhục vào thân?

Đánh hắn, mắng hắn, thì hắn sẽ thực sự nhận ra sai lầm sao?

Không.

Hắn chỉ biết gào lên rằng tôi đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, ngoài dùng bạo lực thì chẳng có tài cán gì.

Tôi đã thử bao nhiêu lần rồi.

Từ tiểu học đến cấp ba, tôi cãi nhau, đánh nhau,

Kết quả vẫn như cũ.

Cãi thắng rồi, thì kẻ ghét tôi vẫn tiếp tục ghét.

Đánh thắng rồi, thì kẻ muốn chửi tôi vẫn cứ chửi.

Tôi đã quen rồi.

04

Trên đường về nhà, ba tôi lẩm bẩm mắng từ tổ tiên mười tám đời nhà Trịnh Mặc Nhiên đến tận bây giờ.

Mắng một hồi, ông lão nóng tính bỗng nhiên giơ tay quệt mắt:

“Con à, nếu con thực sự thích thằng nhóc đó, ba nghĩ cách giúp con, không?”

“Còn nếu con thấy không cam lòng, thì cứ khóc một trận, chửi một trận cũng , đừng có kìm nén trong lòng. Ủ dột mãi dễ sinh bệnh lắm.”

“Ba cả đời này cũng chẳng mong gì nhiều, chỉ mong con sống vui vẻ, bình an. Nếu không, đến khi ba xuống dưới kia, cũng không biết ăn thế nào với mẹ con.”

Không cam lòng sao?

Tôi và Trịnh Mặc Nhiên quen nhau mười lăm năm, hơn mười năm, nhau một năm tám tháng ba ngày.

Vậy mà hôm nay, bỗng nhiên nhận ra hắn cũng giống những kẻ khác—từ trước đến giờ, luôn ghét bỏ tôi.

Tất cả những điều tốt đẹp tôi từng trân trọng, hóa ra chỉ là thứ bị mẹ hắn dùng roi lông gà ép buộc mà thành.

Làm sao có thể hoàn toàn không quan tâm ?

Trái tim tôi lúc này giống như bị siết chặt, mỗi hơi thở đều là một nhát dao đau buốt.

Nhưng đau thì đau, tôi vẫn chấp nhận kết cục này.

Có lẽ vì chúng tôi bắt đầu quá tùy tiện, nên mới kết thúc chật vật như thế.

Trước khi nhau, chúng tôi là những người tốt nhất.

Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau học bài.

Hắn từng mua trà gừng và băng vệ sinh cho tôi vào ngày đèn đỏ.

Tôi từng giận dữ ra mặt khi hắn bị đẩy ngã trên sân bóng.

Khi đó, đôi mắt hắn sáng rực, khi chuyện luôn tràn đầy sức sống, là kiểu thiếu niên rạng rỡ giữa đám đông.

Hắn hay quàng vai tôi, tươi như nắng:

“Yên tâm đi, Văn tổ tông, cả đời này tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của cậu!”

Có lẽ chính hắn cũng không ngờ, có một ngày, hắn lại mắng tôi không chút nể nang như hôm nay.

Thực ra, mối này vốn dĩ bắt đầu rất trẻ con.

Luyện ném tạ và học hành chiếm gần hết thời gian của tôi.

Còn hắn thì bận bịu với hội sinh viên và công việc thêm.

Ban đầu, chúng tôi hứa mỗi tuần sẽ cùng đi ăn một bữa thịnh soạn.

Sau đó, từ nhà hàng đặc sản, đổi thành căng tin trường.

Cuối cùng, ngay cả gặp nhau cũng chỉ là vô lướt qua, vài câu xã giao.

Nếu hôm đó, khi hắn tỏ , tôi không nắm lấy bàn tay hắn—

Có lẽ, chúng tôi vẫn có thể như ngày xưa.

Bây giờ nghĩ lại—

Có khi hắn chỉ đơn giản là muốn bảo vệ tôi, muốn giữ thể diện giúp tôi trước mặt người khác mà thôi.

Nhưng tôi, lại bị ánh nắng ngày hôm đó mờ mắt.

Tôi quên mất rằng hắn đẹp trai, còn tôi thì tròn trịa, vụng về.

Tôi đã ngốc nghếch tin vào cái gọi là “người trong mắt hóa Tây Thi”.

Một Dư Miểu Văn si chạy theo Trịnh Mặc Nhiên—

Là Đông Thi học đòi bắt chước Tây Thi, là một trò nực .

Trong mắt hắn, tôi khô khan, vụng về, không thú vị, mặt dày không biết xấu hổ.

Rõ ràng không xứng, lại còn cố chấp bám lấy một lời cợt.

Vậy nên—

Có lẽ chính vì những điều đó, hắn mới dần thay đổi.

Trả lời tin nhắn ngày càng chậm.

Gặp mặt ngày càng ít.

Tính ngày càng tệ.

Từ một chàng trai nắng ấm, trở thành một người lầm lì, cáu gắt.

Cho đến khi hắn gặp Lục Chiêu Chiêu, trở thành một vệ tinh xoay quanh ấy, hắn mới từ từ trở lại dáng vẻ ngày xưa.

Nghĩ theo cách này, có lẽ hắn chỉ là cởi bỏ lớp mặt nạ, ra những gì mình thực sự nghĩ mà thôi.

Một người ra suy nghĩ thật của mình—thì có gì sai?

Chúng tôi vốn không cùng một đường.

Chỉ là cờ đi chung vài bước, sớm muộn gì cũng phải rẽ lối.

Nghĩ đến đây, tôi xoa mắt đã khô khốc, kéo ông bố đang khóc nức nở của mình vào phòng:

“Ba yên tâm đi, chuyện nhỏ thôi mà. Ngủ một giấc là quên hết.

Con ba đâu dễ bị mấy chuyện này đánh gục.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...