12
Nhưng nghĩ cho cùng, chuyện này vốn là giữa tôi và Trần Tối.
Tôi kéo Chu Nhượng Thần lên lầu.
Chu Nhượng Thần lạnh mặt liếc Trần Tối, lại một lần nữa lạnh lùng cảnh cáo:
“Tốt nhất đừng lời phạm ấy thêm nữa.”
Trần Tối hừ lạnh, lặng lẽ nghiến răng ken két.
Sau khi Chu Nhượng Thần rời đi, ta lập tức mở miệng như thể đã nhịn không nổi:
“Chưa tôi đủ hả, giờ còn dụ dỗ cả em tôi? Nam Tình, tôi thật không biết nên là tâm cơ độc ác hay thủ đoạn cao siêu nữa.”
Tôi nghe xong chỉ thấy… đang khen.
Có tâm cơ, lại có thủ đoạn? Quá còn gì.
Tôi bật :
“Sao không thể là cả hai luôn?”
Trần Tối im lặng.
Anh ta lặng lẽ tôi, bỗng mở miệng:
“Nam Tình, hôm đó Giang Chi đến nhà mình là vì có chuyện cần nhờ tôi, tôi biết em giận, cũng không thể vì chuyện đó mà dễ dàng chia tay. Dù gì mình cũng đã bên nhau bao năm rồi.”
Tôi tối sầm cả mặt.
Sao cái chuyện này ta vẫn còn không chịu buông ?
Tôi chẳng phải đã rõ ràng lắm rồi sao?
Như đoán suy nghĩ trong đầu tôi, Trần Tối vội vã tiếp:
“Đúng là tôi từng ngủ với nhiều phụ nữ, chỉ là chơi chơi thôi, lần nào cũng dùng biện pháp bảo vệ, tôi chưa từng xem trọng ai cả.”
Giờ thì tôi hiểu ta đang muốn gì rồi.
Ý ta là: Tuy thân thể tôi bẩn thật, trái tim tôi vẫn sạch mà.
Tôi bật lạnh, ta như đang một gã hề.
Tôi hỏi:
“Trần Tối, có biết tại sao tôi lại quen lúc trước không?”
Trần Tối quả quyết như đinh đóng cột:
“Vì em thích tôi chứ gì.”
Giọng điệu đầy tự tin, không chút do dự.
Tôi , mở điện thoại, kéo ra đoạn tin nhắn tôi và mẹ ta đã trò chuyện suốt ba năm.
Ba năm qua cứ cách một tháng tôi lại phải báo cáo hình của cho bà ấy một lần.
Chưa từng gián đoạn.
Trần Tối kéo đọc từ đầu đến cuối, sắc mặt càng lúc càng tệ.
Tôi bình thản :
“Như thấy đấy, mẹ trả tiền để tôi ở bên cạnh , giúp vượt qua nỗi đau thất . Giờ hết hợp đồng rồi, tôi rời đi không phải là chuyện rất hợp lý sao?”
Trần Tối giờ đã gần như sụp đổ.
Anh ta nghiến răng, từng chữ bật ra từ kẽ môi:
“Vậy… em ở bên tôi chỉ vì tiền? Ngay cả cảm cũng giả, giả vờ tôi chết đi sống lại?”
Tôi thản nhiên, giọng điệu nhẹ bẫng:
“Chứ còn gì nữa? Anh nghĩ tôi mê cái thân thể từng bị phản bội của , hay mê cái gương mặt tàm tạm của ?”
“Thiếu gia Trần à, ơn lại bản thân đi. Ngoài cái họ Trần ra, chẳng có gì cả. Những đứa xun xoe quanh cũng chỉ vì cái họ đó thôi.”
Thật ra, tôi biết những lời này nặng nề lắm.
Nhưng Trần Tối thuộc loại không đập đầu vào tường thì không chịu quay đầu.
Nên tôi nhất định phải cho rõ.
Lưng ta — từ lúc bước vào đến giờ vẫn luôn ưỡn thẳng — bỗng dưng gập xuống.
Cả người toát ra cảm giác mệt mỏi và buông xuôi.
Anh ta thở dài một hơi, giọng khàn khàn:
“Nhưng Nam Tình, tôi thật sự thích em. Ban đầu tôi đúng là xem em như người thay thế Giang Chi, sau này tôi nhận ra… em không giống ấy. Em là một người hoàn toàn khác.”
Tôi bật đầy mỉa mai.
“Thích tôi? Thích mà đi hạ nhục tôi, sỉ nhục tôi, còn giỡn tôi như trò chơi? Trần Tối, thứ ‘ cảm’ của đúng là khiến người ta buồn nôn.”
Yết hầu Trần Tối lăn lên lăn xuống, giọng khàn đi:
“Xin lỗi… tôi không cố ý.”
Lời xin lỗi muộn màng này không khiến tôi mảy may cảm .
Khóe mắt tôi liếc thấy có bóng người cao lớn đang đứng ở lan can tầng trên.
— Là Chu Nhượng Thần, đang nhắc tôi lên rồi.
Tôi bực bội xua tay, chẳng buồn nghe thêm câu nào nữa:
“Thôi rồi, mẹ đã bồi thường cho tôi rồi. Không còn chuyện gì nữa thì mời đi cho.”
Trần Tối lập tức ngẩng đầu, vội vàng :
“Tôi có tiền! Tôi có rất nhiều tiền! Em thích tiền đúng không? Ở bên tôi, tôi cho em hết!”
Tôi cúi đầu, trầm ngâm một lúc.
Tôi nghĩ thầm không biết có phải Trần Tối bị tôi kích thích đến lú rồi không.
Giây tiếp theo, một cái gối bay thẳng từ trên trời xuống, nện vào đầu Trần Tối.
Chu Nhượng Thần đứng từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh như băng:
“Không cút thì tôi lập tức chấm dứt toàn bộ hợp tác với nhà họ Trần. Tiền của , tôi có thể lấy lại bất cứ lúc nào.”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu ấy.
A…
Đẹp trai quá đi mất.
13
Trần Tối bỏ đi rồi.
Bị ép phải rút lui bởi lời đe dọa từ Chu Nhượng Thần.
Lần đầu tiên tôi mới biết, thì ra nhà họ Chu còn quyền lực hơn nhà họ Trần nhiều.
Bảo sao Trần Tối bình thường thì kiêu căng ngạo nghễ, mà trước mặt Chu Nhượng Thần lại chẳng dám hó hé.
“Em đang nghĩ gì ?”
Tôi bị tiếng của kéo về thực tại vô thức buột miệng:
“Biết thế em ký hợp đồng với mẹ luôn, có khi còn kiếm nhiều hơn.”
Chu Nhượng Thần mà như không tôi.
Giọng mang theo chút rợn người:
“Tiếc là bây giờ em không còn cơ hội đó nữa.”
Tôi lập tức xoa dịu:
“Ấy da~ trai mềm mại đáng của em ơi~ em nhất trên đời luôn á~”
Chu Nhượng Thần tôi bằng ánh mắt như thể đã thấu hết ruột gan:
“Hừ.”
Kết quả là tôi bị “dạy dỗ” cả một đêm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy trên đầu giường có thêm một chiếc thẻ đen sáng choang.
Trước khi đi , Chu Nhượng Thần còn nhắn tin:
“Anh có rất nhiều rất nhiều tiền, cũng sẽ cho em rất nhiều rất nhiều thương.”
Trời má…
Cái lời đường mật này ngọt đến phát ngấy luôn đó.
Tôi không nhiều, lập tức lên đơn mấy bộ đồ cosplay: thỏ con, succubus, hầu … đủ cả.
Tôi cứ tưởng Trần Tối sẽ không bao giờ mặt dày mà liên lạc lại với tôi nữa.
Không ngờ một tuần sau ta lại gửi tin nhắn tới:
【Nam Tình, Chu Nhượng Thần cũng không sạch sẽ như vẻ ngoài đâu, hồi đại học ta từng thích một người, ta cũng có bạch nguyệt quang đó!】
Tôi một lúc, rồi chậm rãi gõ vài chữ:
【Nhưng ấy còn zin.】
Trần Tối không nhắn lại nữa.
Chắc là bị chọc trúng chỗ đau rồi.
Tôi không thèm quan tâm, tiếp tục nằm ườn trong biệt thự tận hưởng cuộc sống.
Cho đến khi Chu Nhượng Thần về nhà và thấy tin nhắn kia trong điện thoại tôi, mới nhướng mày:
“Không tò mò sao?”
Tôi xua tay, vô tư ăn bánh ngọt mang về:
“Chuyện đó là việc vợ mới cần quan tâm, thì không quản.”
Ý là — đương thôi mà, có cần lăn tăn nhiều thế không?
Chu Nhượng Thần nghe hiểu, nên lập tức không vui.
Tôi còn đang mải ăn bánh, chưa kịp dỗ .
Anh tức đến bật , giọng đầy giễu cợt:
“Trần Tối đang ve vãn em đấy.”
Tôi trợn tròn mắt:
“Sao biết ta đang ve vãn em?”
Rõ ràng hắn chỉ nhắn mỗi một tin, mách lẻo chơi xấu thôi mà.
Chu Nhượng Thần thản nhiên, chậm rãi :
“Anh ve vãn em mỗi ngày, em nghĩ không nhận ra à?”
Tôi không đáp, chỉ tiếp tục cắm đầu ăn bánh.
Anh tôi chằm chằm mấy phút liền, khiến da đầu tôi tê rần.
Xong rồi, linh cảm có chuyện chẳng lành.
Tôi tìm đại chuyện để bầu không khí:
“Sao không ăn?”
Chu Nhượng Thần bế ngang tôi lên:
“Giận đến no rồi, còn ăn gì nữa?”
Đúng lúc trong phòng ngủ vẫn còn mấy bộ đồ cosplay vừa mua.
Anh ấy cầm lên mấy sợi dây nhỏ, tôi:
“Từng bộ một, thử hết nhé?”
……
Sau khi kết thúc, ôm tôi vào lòng, giọng có chút tủi thân:
“Sao em lại có thể không quan tâm đến như thế?”
Tôi sợ vì giận quá mà bốc hoả thật, liền cuống quýt :
“Có mà có mà, em quan tâm lắm chứ!”
“Vậy sao em không hỏi , người thích hồi đại học là ai?”
Tôi phản ứng nhanh hơn não, buột miệng:
“Chứ không phải là em sao?”
Lần này người ngẩn ra lại là Chu Nhượng Thần.
“Sao em biết là …”
Tôi gãi đầu, mệt mỏi đáp:
“Trường thì to thật, người ta mà ngày nào cũng ‘vô ’ đụng mặt, lại còn ăn mặc đẹp trai như đi quay quảng cáo, không đáng nghi à?”
Chu Nhượng Thần mím môi, tiếp tục hỏi:
“Vậy… có quyến rũ em không?”
Tôi gật đầu:
“Nhưng trong tim em không có đàn ông, rút kiếm tự nhiên thần thái thôi.”
Chu Nhượng Thần: “…”
Thấy hình không ổn, tôi lập tức sửa lại:
“Thật ra là có thích , lúc đó thấy khoảng cách giữa hai tụi mình lớn quá, nên thôi, cố dập tắt cái ý nghĩ đó.”
“Chứ không thì sau này sao lại đi chọn đúng trong số tất cả bè của Trần Tối?”
Chu Nhượng Thần nghe thì tạm nguôi giận.
Nghĩ một lúc, đột nhiên cúi đầu cắn nhẹ vào vai tôi.
Rồi dịu dàng hỏi:
“Em say rồi à? Mình về nhà nhé?”
Ngay sau đó, tôi nghe thấy nhỏ, như đang thì thầm với chính mình:
“Không không quan tâm đến … dù chỉ là với tư cách .”
Tôi bị cái dáng vẻ tủi thân này của chọc , khẽ “ờ” một tiếng.
Rồi tôi vừa vừa thêm:
“Nếu thông minh, thì giờ nên lấy nhẫn ra cầu hôn em rồi đấy.”
Tôi tưởng câu đó đã đủ gợi ý rồi.
Không ngờ Chu Nhượng Thần — người thông minh như thế — lại đơ ra, chẳng hiểu ý gì cả.
Chắc là… khiến người ta ngu đi thật.
Chu Nhượng Thần ngẩng đầu khỏi hõm cổ tôi, ánh mắt long lanh như ánh nước, sáng rực lên:
“Thật không? Em đồng ý lấy à?”
Tôi cong môi, nghiêm túc gật đầu.
Não thì ai cũng có, não mà có tiền thì lại không dễ tìm.
Một người có thể vì mà bất chấp cả nguyên tắc đạo đức lẫn tự trọng, vẫn nguyện người thứ ba.
Tôi chẳng có lý do gì để không chọn ở bên Chu Nhượng Thần.
Bởi vì không phải là sự nhún nhường khổ sở,
Mà là hai người bình đẳng, cùng nhau đồng hành.
Chu Nhượng Thần dạy tôi hiểu, thật sự là sự tôn trọng, là niềm tin.
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán tôi, giọng dịu dàng:
“Nam Tình, em sẽ chịu trách nhiệm với đấy nhé?”
Tôi: “…”
Chịu mà chịu mà.
Còn muốn hỏi bao nhiêu lần nữa đây.
Không biết tôi đã gì khiến cứ luôn cảm thấy bất an thế này.
Thôi kệ, cứ từ từ.
Chu đại nương của mình, thì phải do chính mình cưng chiều chứ sao~
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?