Sau khi cũ về nước, Phí Chiếu Sơ đề nghị chia tay.
Trợ lý đặc biệt của ta mang theo bản thỏa thuận đến tận cửa, giọng điệu lạnh lùng:
“Ngài ấy hy vọng có thể giữ thể diện.”
Tôi không ầm lên, cũng chẳng mặc cả, chỉ đưa ra một cầu:
“Nếu tặng tôi căn hộ, phí quản lý phải thanh toán trước một trăm năm chứ nhỉ?”
Trợ lý Lâm rõ ràng khựng lại, chần chừ hỏi:
“Chỉ thôi sao?”
Tôi thẳng vào ta:
“Nhìn eo có vẻ khỏe nhỉ, thì dọn vào ở cùng tôi đi.”
“Vừa hay, tôi sợ đơn.”
1
“Đừng uống nữa, để tôi.”
Phí Chiếu Sơ nghiêng đầu tôi, không ngăn cản.
Anh ta rất ít khi uống rượu, hôm nay lại chẳng từ chối chút nào.
Không biết có phải như lời người ta hay không, rằng cũ của ta – Trì Oanh – về nước khiến ta mất kiểm soát.
Mỗi lần ta uống xong đều khó chịu rất lâu, tôi thực sự không nỡ thấy cảnh đó.
Chất lỏng lạnh buốt tràn vào miệng, hương cồn nồng nặc xộc lên, tôi muốn nôn cố gắng kìm lại.
Liên tục bốn ly.
Trì Oanh, người đang ngồi cạnh Phí Chiếu Sơ, tôi đầy thích thú, ánh mắt pha chút trêu chọc:
“Kiếp sau tôi cũng muốn đàn ông, Phí Chiếu Sơ, đúng là kẻ lăng nhăng.”
“Bạn vừa xinh đẹp, vừa đến thế cơ mà.”
Phí Chiếu Sơ chỉ nhạt, không phản bác.
Chưa kịp quay về chỗ ngồi, Trì Oanh đã nắm lấy tay tôi, đưa cho tôi một ly nước màu nhạt.
Tôi đón lấy. Ấm nóng.
“Cô uống thay ta gì? Tôi cho nghe nhé, ta ranh ma lắm, hồi trước còn lén đổ rượu vào giày tôi nữa cơ.”
“Cô bảo có đáng giận không chứ?”
Trì Oanh rực rỡ như mặt trời, tràn đầy sức sống.
Bạn bè của Phí Chiếu Sơ ai cũng thân thiết với ấy, nhắc đến , giọng điệu đầy quen thuộc.
Cảm nhận sự khó chịu của tôi khi bị ấy chạm vào, Trì Oanh nhanh chóng buông tay, đổi sang chủ đề khác.
Ánh đèn trong phòng bao không quá sáng, tôi rất rõ – đôi mắt ấy đẹp vô cùng.
Bỗng nhiên tôi hiểu ra, tại sao Phí Chiếu Sơ lại thích mắt tôi đến .
Tôi và Trì Oanh có cùng một dáng mắt.
Sự phóng túng, tùy tiện của Phí Chiếu Sơ dường như biến mất, suốt cả buổi ta rất ít , chỉ thất thần chằm chằm vào ly rượu, thỉnh thoảng lại liếc tôi, Trì Oanh.
Tim tôi bỗng trĩu xuống, không hề báo trước.
Cảm giác như rượu tôi uống vào sắp trào ra từ khóe mắt.
Cô ấy xinh đẹp, giỏi giang, nhiệt .
Không hề tệ chút nào.
Thậm chí còn quan tâm tôi hơn cả Phí Chiếu Sơ – thứ ấy đưa tôi là nước mật ong giải rượu.
2
Sau một vòng mời rượu, bè của Phí Chiếu Sơ cũng tạm nghỉ.
“Đúng rồi, lần này cậu về rồi còn đi nữa không?” Có người hỏi Trì Oanh.
Tôi ý thấy Phí Chiếu Sơ khẽ nghiêng người.
Hướng về phía Trì Oanh.
Anh ta đang chờ câu trả lời của ấy.
Tôi siết chặt ly, ánh đèn phản chiếu trên mặt nước mật ong, tạo ra những gợn sóng lăn tăn.
“Không đi nữa, chị chịu thua rồi, về kế thừa gia nghiệp thôi.”
“Vậy thì tốt quá, cuối cùng chúng ta cũng lại tụ họp rồi. Cậu không biết lúc cậu không có ở đây bọn tớ chán thế nào đâu. Ban đầu còn tưởng Phí có thì sẽ đi chơi cùng tụi này, ai dè chẳng thèm đoái hoài gì cả.”
“Bảo sao vẫn mãi không quên cậu.”
Bị nhắc đến đột ngột, tôi sững sờ, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Phí Chiếu Sơ cau mày, giọng lạnh lẽo như thể lẫn vào những mảnh băng:
“Cậu có thể ngậm miệng lại không?”
Không khí lập tức trầm xuống.
Khoảng thời gian mới hẹn hò với Phí Chiếu Sơ, tôi đã cố gắng hòa nhập với họ.
Đáng tiếc, tôi không thành công.
Tôi chẳng hiểu nổi những chuyện họ bàn luận, cũng không thích những trò kích thích như nhảy bungee hay đua xe địa hình.
Phí Chiếu Sơ đôi khi đưa tôi đến, tôi chỉ ngồi bên cạnh chờ ta.
Những khoảng chờ đợi dài đằng đẵng và nhàm chán, đôi lúc tôi tự hỏi, có phải mình quá tẻ nhạt không.
Nhưng rồi lại thấy may mắn, vì ít ra, Phí Chiếu Sơ vẫn thích tôi.
Cho đến hôm nay.
Tôi nhận ra, và chắc chắn rằng.
Người Phí Chiếu Sơ thích, có vẻ như không phải tôi.
Tôi thực sự quá chậm hiểu.
Như có một lớp sương mù che phủ trước ngực, không rõ, chỉ cảm thấy nặng nề.
Rất không đúng lúc, tôi lại nhớ đến nồi canh mình đã hầm sẵn ở nhà.
Vốn dĩ định cùng Phí Chiếu Sơ về uống.
Nhưng có lẽ, không còn cơ hội nữa rồi.
Ý nghĩ ấy giống như một thước phim tài liệu cũ kỹ, đột nhiên tua sai một giây, rồi nhảy sang một cảnh chẳng liên quan gì.
Rượu đầu óc tôi rối tung, tôi không thể nghĩ thông suốt.
Tôi với Phí Chiếu Sơ:
“Tôi muốn về.”
Anh ta thoáng sững người.
Tôi không phải kiểu người mất hứng, nhất là khi đây là cũ của ta vừa từ nước ngoài trở về.
Dựa theo lý, tôi không nên rời đi sớm.
Trong lòng tôi lặng lẽ bổ sung một câu, không ra.
Bạn cũ trước mặt ta, đáng lẽ phải thêm hai chữ “ cũ” mới đúng.
Nhưng thật may, tôi không cần hỏi.
Bởi bè ta đâu có ý định giấu tôi.
Chuyện giữa ta và Trì Oanh, chỉ cần hỏi qua là biết ngay.
“Trì Oanh vừa mới về.”
Giọng Phí Chiếu Sơ rất bình thản.
Nhưng tôi quá hiểu ta.
Anh ta không vui.
“Xin lỗi, tôi hơi khó chịu, tôi muốn về trước.”
Câu này, tôi Trì Oanh mà .
Vì ly nước mật ong lúc nãy ấy đưa tôi.
Cô ấy hiểu ý.
Phí Chiếu Sơ không đứng dậy.
Tôi hiểu tác ấy có nghĩa gì.
Tôi nên quay người bỏ đi, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân.
Nhưng đôi khi, có những chuyện rất khó để thấu hiểu.
Kể cả chính tôi.
Tôi vẫn muốn níu kéo, vẫn còn luyến tiếc.
Tôi hỏi Phí Chiếu Sơ:
“Tôi hơi khó chịu, đưa tôi về không?”
Anh ta ngẩng đầu tôi thật lâu.
Không lập tức đồng ý, tức là từ chối rồi.
Giống như hồi nhỏ cào thẻ cào trúng chữ “Cảm”, vẫn cố cào tiếp, cho đến khi hiện đủ bốn chữ “Cảm ơn quý khách” mới chịu dừng.
Mẹ tôi bảo tôi bướng bỉnh.
Thực ra tôi chỉ là quá muốn, quá không cam lòng.
Sự im lặng của Phí Chiếu Sơ không khiến tôi thức thời hơn.
Anh ta cất giọng, mang theo vài phần thiếu kiên nhẫn:
“Tôi không đi .”
“Trợ lý của tôi ở bên ngoài, để ta đưa em về không phải sao?”
Anh ta bỗng nhiên bổ sung một câu, giọng điệu khó hiểu:
“Trước đây ta cũng đưa em về không ít lần rồi, hôm nay em sao ?”
Trì Oanh lên tiếng khuyên:
“Sau này còn gặp lại mà, thật sự không sao đâu.”
“Tôi không để bụng đâu, mau về đi.”
Cô ấy cố ý nhấn mạnh ba chữ “hai người các em”.
Như thể muốn phủi sạch quan hệ.
Lại như thể đang giải thích điều gì đó.
Sắc mặt Phí Chiếu Sơ dần trầm xuống.
“Ôn Tịch, đủ rồi đấy.”
“Trước kia em loạn, còn nhẫn nhịn .”
“Em có thể huống một chút không? Anh đang ôn chuyện với bè, em cũng muốn giở trò sao?”
Tôi há miệng, không thốt ra nổi một chữ.
Ngay lúc tôi gần như không kìm nước mắt, cuối cùng cũng bật ra một câu hoàn chỉnh:
“Tôi khó chịu, muốn nôn.”
Ánh mắt Phí Chiếu Sơ dừng lại trên ly rượu một giây, giọng điệu mềm xuống đôi chút.
“Anh bảo trợ lý Lâm đưa em đến bệnh viện.”
“Sau đó về nghỉ ngơi sớm, không?”
Cào xong rồi.
Vẫn là “Cảm ơn quý khách”.
3
Trợ lý Lâm là người thân tín phù hợp nhất với ý muốn của Phí Chiếu Sơ.
Anh ta thực sự rất giỏi xử lý mọi việc, ví dụ như bây giờ, Phí Chiếu Sơ bảo ta đưa tôi đến bệnh viện.
Anh ta đã sớm sắp xếp xong khoa khám bệnh, tìm bác sĩ.
Chỉ chứng minh thư của tôi một lần, ta cũng có thể nhớ chính xác không sai một chữ.
Ngồi trong xe, tôi cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua bỗng mở miệng:
“Trợ lý Lâm có biết không? Anh còn giống trai tôi hơn cả Phí Chiếu Sơ đấy.”
Anh ta rõ ràng bị dọa sợ.
Tôi thấy rất rõ, tác xoay vô lăng của ta chững lại không chỉ một nhịp.
Nhưng ta nhanh chóng phản ứng, đáp lại bằng giọng điệu chuyên nghiệp:
“Cảm ơn đã công nhận công việc của tôi.”
“Ông chủ chắc chắn cũng rất muốn đi cùng , chỉ là công việc quá bận, không thể phân thân .”
Tôi đoán trong lòng ta lúc này chắc chắn đang mắng tôi.
“Anh có đang chửi tôi trong lòng không?”
Nghĩ gì hỏi nấy.
“Là tôi sai điều gì khiến hiểu lầm sao?”
Không nghe ra chút cảm nào, kiểm soát giọng điệu hoàn hảo như một cỗ máy.
Tôi thấy chuyện với ta thật vô vị.
Tưởng tượng mình là một chiếc chai rỗng, rượu chảy vào trong rồi lắc lư, tay chân lạnh ngắt.
“Đưa tôi về đi, không muốn đến bệnh viện nữa.”
“Tôi chẳng sao cả, ngủ một giấc là ổn.”
Trợ lý Lâm lảng tránh chủ đề này, chỉ hỏi:
“Cô có cần chăn không?”
“Ở nhà tôi—” Tôi khựng lại, cảm thấy không thích hợp.
Phí Chiếu Sơ có lẽ chưa từng coi đó là nhà.
Chỉ là tôi tự lừa mình dối người mà thôi.
Nhưng dù sao cũng là nhà tôi, tôi vẫn tiếp lời:
“Tôi có hầm canh, không uống thì tiếc quá.”
“Nguyên liệu đều là ba tôi gửi qua.”
Tôi chẳng biết mình đang gì nữa, như một quả mướp bị móc sạch ruột, có gì thì cứ thốt ra cái đó.
“Tôi thực sự không sao.”
“Phí Chiếu Sơ cũng chẳng quan tâm những chuyện này.”
“Anh đưa tôi về, hoặc để tôi tự về.”
Cuối cùng, ta vẫn không lay chuyển tôi.
Điện thoại nhảy lên hai cuộc gọi nhỡ.
Có lẽ quán bar quá ồn, tôi không nghe thấy.
Là mẹ tôi gọi.
Tôi bấm gọi lại.
“Con ngoan, con vẫn chưa ngủ hả?”
“Mẹ vốn định mai mới gọi, ba con cứ giục hoài.”
Tôi cụp mắt xuống, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.
“Chưa ạ, có chuyện gì gấp không?”
“Không có gì, chỉ muốn hỏi con có hầm canh đông trùng hầm gà đen chưa?”
“Gà đen là bà nội con nuôi, vẫn luôn chờ con về ăn đấy.”
“Con không về, đông trùng hạ thảo cũng là loại tự nhiên, nhớ ăn nhiều một chút cho khỏe người nhé.”
“Nhớ bảo Phí Chiếu Sơ ăn cùng con.”
Phí Chiếu Sơ, ta nào cần chứ?
Đối với ta, thế giới là cả một đại dương rộng lớn.
Còn tôi, chỉ là một giọt nước nhỏ bé, chẳng đáng bận tâm.
Chẳng đáng bận tâm.
Tôi :
“Con biết rồi.”
Tôi không kiềm mà nghẹn ngào.
Giọng mẹ tôi lập tức vang lên, đầy lo lắng:
“Con cãi nhau với Phí Chiếu Sơ à?”
“Mẹ không muốn lải nhải đâu, chỉ là mẹ thương con thôi.”
“Mẹ không cần con lấy một người giỏi giang thế nào, mẹ chỉ muốn con thật sự và cam tâm nguyện.”
“Từ nhỏ con đã có chính kiến, mẹ và ba không quản nổi con.”
“Lấy người như Phí Chiếu Sơ cũng tốt, cưới cao quá thì khổ con à.”
“Nếu muốn dứt, thì dứt sớm đi.”
“Sau này thật sự kết hôn rồi, hai nhà chênh lệch quá lớn, người đó không phải chồng con nữa, mà là ông chủ của con đấy.”
Tôi nhận ra trợ lý Lâm khẽ liếc tôi một cái.
Có lẽ, trong suy nghĩ của Phí Chiếu Sơ, chuyện cưới tôi chưa từng xuất hiện.
Mẹ tôi trịnh trọng như thế, còn để trợ lý riêng của ta nghe thấy.
Nếu Phí Chiếu Sơ biết, chắc chắn ta chỉ nhạo tôi si tâm vọng tưởng.
“Phí Chiếu Sơ chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với con.”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.
Ngay khi tôi định cúp máy, tôi nghe thấy giọng mẹ nghẹn lại, cố kìm nước mắt:
“Con của mẹ rất tốt, là ba mẹ không có bản lĩnh.”
“Chia tay đi, không con?”
Bạn thấy sao?