Sở Nghiêm bị chọc tức, lại sợ tôi thấy khó chịu nên dặn tôi đừng xem điện thoại.
Tôi bật không sao hết, dân mạng rất dễ quên, chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa là ổn.
Dường như bẩm sinh tôi đã giỏi chờ đợi.
Để chụp cho bức ảnh ưng ý nhất, từ ngày nhỏ xíu tôi đã biết kiên nhẫn ngồi xổm trong vườn hoa nhỏ chờ hoa nở.
Xích đu trong tiểu khu luôn là trò chơi bọn trẻ con ưa thích nhất, tôi thường tranh giành không lại nên phải ngoan ngoãn chờ.
Chờ cho trời tối mịt, tất cả những đứa trẻ khác đều đã về nhà, tôi lại chạy ra chơi đu dây.
Chờ đợi không có gì là không tốt, nhất là khi đã xác định chắc chắn có kết quả.
Sau này lớn lên tôi vẫn rất giỏi chờ đợi, lại quen chờ đến thất bại.
Những lúc không vui tôi rất thích ra ngồi xích đu. Hôm nay cũng đang ngồi thơ thẩn trên xích đu ở trường học thì đột nhiên Sở Nghiêm thần thần bí bí xuất hiện.
"Đậu má, nhóc con mày muốn hù c.h.ế.t chị hả?"
Sở Nghiêm kéo thấp kính râm, giơ tay “suỵt” tôi một cái.
Giữa bầu không khí quỷ dị, tôi cũng vô thức đè thấp giọng, quay đầu ra sau.
"Chị dâu, những lời em sắp sau đây, chị phải chuẩn bị tinh thần cho tốt."
Tôi căng thẳng gật đầu: "Chuyện gì?"
Sở Nghiêm lòng đầy căm phẫn: "Lão đại ở bên ngoài... !"
Còn chưa kịp phản ứng, tôi đã bị Sở Nghiêm túm vào xe lên đường đi bắt gian tại trận.
Trước khi bước vào nhà hàng mà Hứa Kinh Thần và Giản Đồng hẹn nhau, Sở Nghiêm còn kéo tôi vào cửa hàng bên cạnh mua kính râm và khăn quàng…
Ngụy trang xong càng dễ khiến người ta ý hơn là muốn gì đây?
Sở Nghiêm di chuyển linh hoạt dẫn tôi tiến sát gần vị trí bọn họ ngồi.
Tôi yên lặng giơ ngón cái: “Không hổ là cậu!”
Vừa ngồi xuống đã chứng kiến một màn Giản Đồng ngã vào n.g.ự.c Hứa Kinh Thần, rượu trong ly hắt đầy ống quần hắn.
"Xin lỗi, em vẫn ngốc quá."
Giản Đồng ngồi xổm xuống giúp Hứa Kinh Thần lau nước, chỗ lau lại càng lúc càng không thích hợp…
Tôi mở hộp thư thoại ra xem, tin nhắn buổi sáng gửi đi hắn còn chưa thèm trả lời, là vì bận đi hẹn hò với bồ cũ đúng không?
Lỗ mũi cay xè, tôi muốn lập tức trốn đi bị Sở Nghiêm đè lại: "Chị dâu, không chịu đựng tức là mắc mưu rồi đấy!"
Hứa Kinh Thần ngăn tác của Giản Đồng lại, lạnh một tiếng: "Nói đi, muốn gì."
Giản Đồng mỉm , không để ý đến hắn mà tự biên tự diễn: "Món bít tết muốn chín 7 phần hay chín hẳn?"
Hứa Kinh Thần hơi bực bội: “Giản Đồng, hôm nay tôi không đến để ăn cơm."
19
Nghe thấy thế, Giản Đồng vô tội chớp chớp mắt, biết rõ còn cố hỏi: "Thế đến đây gì?"
Hứa Kinh Thần cầm ly rượu uống một ngụm, giọng lạnh lùng: "Vốn cho rằng hai bên có thể giữ chút thể diện, bây giờ xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi."
Nói xong Hứa Kinh Thần cầm áo khoác lên toan bỏ đi, bị Giản Đồng giữ chặt: "Kinh Thần, chẳng lẽ còn giận em vì chuyện đó sao?"
Cô nàng giơ ba ngón tay lên: "Em thề, em và tay đạo diễn kia không có chuyện gì hết!"
Hứa Kinh Thần mỉm , nụ cho người ta phải hốt hoảng: "À, thế còn chuyện với thân nhất của tôi thì sao?"
Đây là dưa giật gân gì ?
Tôi và Sở Nghiêm mắt to trừng mắt nhỏ như thể mới gặp nhau lần đầu.
Giản Đồng dùng ánh mắt không tin nổi Hứa Kinh Thần.
"Còn các đội viên khác nữa, tính giải thích thế nào?"
“Giản Đồng, bộ đang chơi cổ phiếu đấy à?"
"Tuyển thủ nào có tiềm lực một chút đều bị trêu chọc, ai trở thành quán quân thế giới thì cặp với người đó đúng không?"
Hứa Kinh Thần bật tự giễu: "Lúc thân kể cho, tôi còn không chịu tin."
"Nó còn đánh cược với tôi, chỉ cần tôi giả vờ sai lầm phong độ suy sút một chút, chắc chắn sẽ đá tôi…"
"Sau đó thật sự đề nghị chia tay."
Lượng tin tức hóng quá lớn, Sở Nghiêm căng thẳng nuốt nước bọt.
Đôi mắt Giản Đồng nháy mắt đỏ lên: "Kinh Thần, hóa ra luôn coi em là người như sao?"
Trông thấy mỹ nhân rơi lệ mà còn đẹp như thế, tôi hận không thể lập tức xông ra hiến khăn tay.
Hứa Kinh Thần lại : "Giản đại diễn viên, xin đừng diễn nữa."
"Suốt ngày giả vờ vô tội, giả vờ đáng thương, không thấy phiền sao?"
Hắn phẩy phẩy bụi bặm không tồn tại trên cánh tay: "Cô có biết sau khi chia tay, chuyện gì tôi tôi khó vượt qua nhất không?"
Cái gì?
"Chính là ngày đó tuổi còn quá nhỏ, mắt mù."
"Giản Đồng, tôi sắp ba mươi đến nơi rồi, đừng dùng thủ đoạn ve vãn đám thiếu niên mười mấy tuổi ra đối phó với tôi nữa."
Nói xong, Hứa Kinh Thần xoay ly trên tay: "Ảnh chụp chúng ta cũng là tung ra ngoài chứ gì?
"Năm đó tôi muốn công khai cố sống c.h.ế.t không chịu, bây giờ cũng không cần xào lại chuyện cũ nữa đâu.
"Tôi không phải đồ ngốc như Lương Ngọc…"
Nhắc đến tôi Hứa Kinh Thần nở nụ .
Tôi nấp bên bàn cách vách, nằm không cũng trúng đạn.
"Đúng rồi, phiền trả lại 80 vạn cho Lương Ngọc đi.
"Lúc ấy để ủng hộ tôi, đồ ngốc kia dốc hết tiền bán ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của mình ra đưa cho .
"Nhưng tôi nhớ rõ hình như mình chỉ cầm có 20 vạn trên tay thì phải."
Cái gì!!! Giản Đồng, cái đồ quỷ cái lòng dạ hiểm độc!!!
Hứa Kinh Thần theo đuổi ước mơ tuyển thủ eSports nên cãi nhau với ba mình. Tôi lo hắn không đủ tiền sinh hoạt nên giao hết tiền tiết kiệm của mình cho ta.
Cô ta dám ăn bớt nhiều như ???
Bạn thấy sao?