Chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi.
Hôm đó sau buổi tự học buổi tối, tôi đạp xe về nhà. Khi đi ngang qua một con đường ít người, bỗng có ba nam sinh từ bên cạnh nhảy ra chắn đường.
Họ nhanh chóng vây quanh xe tôi.
Tên cầm đầu ngậm một điếu thuốc, tôi từ đầu đến chân rồi nhạt:
“Cô là Lộ Tử Cần đúng không?”
Tôi siết chặt tay phanh, bình tĩnh họ:
“Nhầm người rồi. Tôi tên là Vương Tiểu Hoa.”
Tên cầm đầu hơi sững lại, ngay sau đó tỉnh ra, giơ tay đánh thẳng tới:
“Con nhỏ này dám bịp ông nội à? Ra tay đi, nó tháng sau khỏi thi luôn!”
Tôi nhanh chóng nghiêng người né, không tránh cú tiếp theo vào lưng.
Chỉ một cú thôi, vì ngay giây kế tiếp, từ phía sau vang lên tiếng bước chân nhanh dồn dập và tiếng gọi gấp gáp của Kỷ Trường Phong:
“Lộ Lộ, đừng sợ! Bọn tớ đến đây rồi!”
Tôi liếc sang bên, đúng lúc thấy Giang Xuyên túm lấy áo của một tên bên trái tôi, thẳng vào mặt hắn.
Ba chọi ba, thế trận lập tức đổi chiều, cộng thêm việc không lâu sau đó có người đi đường lại gần, tôi lập tức cao giọng gọi:
“Anh ơi, ơn gọi cảnh sát giúp với!”
Kết cục là không ai bị thương nghiêm trọng, tất cả chúng tôi lại bị đưa vào đồn cảnh sát một lần nữa.
Tôi xoa vết thương rách da trên cổ tay, đau đến mức phải hít vào một hơi:
“Sao hai cậu lại xuất hiện ở chỗ đó? Không phải đáng lẽ giờ này phải ngồi xe về nhà rồi sao?”
Kỷ Trường Phong khẽ ho một tiếng:
“Tớ không… tớ với ba đang chiến tranh lạnh, nên không đi xe ông ấy cử đến. Mẹ tớ mua cho tớ một chiếc xe đạp.”
“Muốn đưa cậu về, sợ cậu từ chối, nên tớ đạp xe đi xa xa theo sau cậu.”
Tôi quay sang Giang Xuyên, cậu ấy mím môi, ánh mắt có chút lấp lánh khác lạ:
“Trùng hợp thôi, tuần này tài xế nhà tôi có việc, không đến đón , nên tôi cũng giống Kỷ Trường Phong.”
Kỷ Trường Phong vẻ mặt may mắn:
“May mà bọn tớ theo cậu! Lộ Lộ, cậu xem tối nay nguy hiểm biết chừng nào. Mẹ kiếp, thằng kia là ai mà dám tay với cậu?”
Đang , cảnh sát gọi chúng tôi ra, thông báo rằng cả ba phụ huynh lẫn Lão Lý đều đã đến.
Mẹ tôi vốn là người luôn thản nhiên, tối nay vừa bước vào mặt đã trắng bệch, môi run rẩy.
Vừa thấy tôi, bà lập tức ôm lấy tôi, nước mắt cũng tuôn xuống:
“Lộ Lộ, con mẹ sợ chết mất! Từ nay mẹ sẽ đón con mỗi ngày sau giờ học!”
Thực ra trước đây mẹ tôi đã sẽ đón tôi mỗi tối tự học, tôi tự thấy nhà không quá xa trường, đạp xe hai mươi phút là đến, tự mình về .
Trước giờ cũng đều bình an vô sự, không ngờ tối nay lại gặp phải sự cố.
Mẹ Kỷ Trường Phong cậu ấy từ đầu đến chân kiểm tra một lượt, rồi quay sang hỏi tôi:
“Lộ Lộ, con không sao chứ?”
“Không sao đâu dì.”
Cuối cùng là Lão Lý và mẹ Giang Xuyên.
Lão Lý đã ngoài bốn mươi, thấy vết thương trên cổ tay tôi, ông hít sâu một hơi:
“Lộ Tử Cần… không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Mẹ Giang Xuyên lạnh lùng liếc tôi một cái, sau đó thẳng vào Giang Xuyên:
“Giám đánh nhau? Không sợ bị thương ảnh hưởng đến kỳ thi đại học à?”
Nghe , tôi lập tức nhớ tới câu của tên cầm đầu lúc nãy, vội vàng báo lại với cảnh sát:
“Chú cảnh sát, tên đó có , chúng muốn ra tay để tôi không thể thi đại học vào tháng sau.”
12
Tối hôm đó về nhà, mẹ tôi cẩn thận bôi thuốc lên cổ tay bị rách da chảy máu, rồi xoa dầu lên những vết bầm tím trên lưng tôi.
“Lộ Lộ, có lẽ do con luôn tỏ ra mạnh mẽ, mẹ quên mất rằng con vẫn chỉ là một bé, thực ra rất mong manh.”
Cuối cùng, bà ngồi xuống cạnh giường, lời xin lỗi: “Chuyện tối nay là lỗi của mẹ.”
Tôi không nhịn : “Mẹ, chuyện này liên quan gì đến mẹ chứ? Chẳng lẽ không phải là lỗi của mấy kẻ kia sao?”
“Đúng là thế, mẹ là mẹ của con, không bảo vệ con, đã là thất trách rồi.”
Bà đặt tay tôi lên vai mình, vỗ nhẹ: “Từ mai, mẹ sẽ đón con sau giờ học.”
Trước khi đi ngủ, tôi nhắn tin cho Kỷ Trường Phong và Giang Xuyên.
Giang Xuyên chỉ trả lời hai chữ: “Không sao.”
“Cậu không bị mẹ cậu khó gì chứ?”
Nhớ đến cách mẹ cậu ấy cậu hồi nghỉ đông, tôi không khỏi lo lắng.
“Không đâu, sắp thi rồi, bà ấy biết cân nhắc.”
Cậu ấy nhắn thêm: “Vết thương của cậu đã xử lý chưa?”
“Không sao nữa rồi.”
Kỷ Trường Phong thì gửi một đoạn tin nhắn thoại dài:
“Tớ không sao Lộ Lộ, nhớ bôi thuốc cho vết thương của cậu đấy. Sau khi về nhà, mẹ tớ còn gọi điện cho ba tớ, bảo là tất cả do lỗi của ông ấy vì không đến đón tớ, nếu hôm nay ông ấy đón thì đánh nhau cũng có thêm người giúp, chưa biết chừng cậu đã không bị thương…”
Ngày hôm sau, cảnh sát liên hệ với chúng tôi, rằng ba nam sinh kia bị người khác sai khiến. Bạn của tên cầm đầu có mâu thuẫn với tôi, nên ta sai hắn đến sự.
“Không cần ấy bị thương nặng, chỉ cần đến ngày thi đại học không thể cầm bút viết là .”
Tôi nhắn cho Tiểu Hồ: “Triệu Tư Vũ có ở lớp không?”
“Có, sao thế?”
“Tớ qua tìm ấy, có chút việc.”
Tôi trở lại lớp thường trước kia của mình, khi bước vào liền tiện tay nhấc một chiếc ghế gỗ, đi thẳng đến chỗ Triệu Tư Vũ ngồi ở hàng đầu. Tôi đập mạnh ghế xuống bàn ta.
Sắc mặt ta trắng bệch, cố giữ vẻ bình tĩnh:
“Cậu định gì, Lộ Tử Cần? Sắp thi đại học rồi, cậu muốn vi phạm kỷ luật à?”
“Đừng có giả vờ nữa.” Tôi . “Bạn trai của cậu ở đồn cảnh sát mất liên lạc cả đêm, chắc cậu lo lắng lắm nhỉ? Bây giờ lại đem thi đại học, kỷ luật trường ra dọa tôi. Lúc cậu bảo hắn tìm tôi sự sao không mấy chuyện này?”
“Tôi bảo ai sự với cậu? Cậu có bằng chứng không?”
“Không có bằng chứng tôi cũng có thể đánh cậu, huống hồ là tôi có.”
Tôi nhấc chiếc ghế lên, giơ lên trên đầu ta:
“Chẳng qua là tôi không chịu cho cậu đáp án thi, còn tố cáo cậu gian lận. Cậu căm tôi đến mức gần một năm rồi vẫn không nuốt trôi ? Thấy tôi bình an xuất hiện trước mặt, còn có thể dự thi đại học, cậu thất vọng lắm đúng không?”
“Lộ Tử Cần cậu gì , mọi người đều là học mà…”
Một nam sinh bên cạnh cố đến khuyên, tôi chỉ xoay chiếc ghế một chút, :
“Con chuyện, con trai đừng xen vào.”
Tôi vẫn giữ nụ , cậu ta bị dọa sợ, lặng lẽ lùi lại, rút lui khỏi trận chiến.
“Tôi chỉ muốn với cậu điều này, Triệu Tư Vũ. Chuyện giữa chúng ta cứ để chúng ta giải quyết. Việc cậu tìm trai bên ngoài đến sự với tôi, tôi thật sự không coi trọng.”
Chiếc ghế lắc lư trên đầu ta, Triệu Tư Vũ sợ đến mức không thốt nên lời.
Tôi hài lòng hạ chiếc ghế xuống.
“Đừng chơi mấy trò nhỏ nhặt nữa. Cậu thi không qua tôi, chính là không qua , ghét tôi cũng vô ích. Trong phòng thi đại học cậu không có cơ hội gian lận đâu. Còn tôi…”
Tôi nhoẻn miệng .
“Sẽ vượt qua Giang Xuyên, trở thành thủ khoa năm nay.”
13
Để không khó Lão Lý ở trường, tôi không truy cứu thêm chuyện này.
Nhưng Tiểu Hồ với tôi rằng, chuyện Triệu Tư Vũ nhờ người hoại kỳ thi của tôi lan ra, khiến không mấy học trong lớp còn muốn chuyện với ta.
Trong tuần cuối trước kỳ thi, ngày nào mẹ tôi cũng đến đón tôi sau giờ học.
Chúng tôi viết sổ lưu bút, chụp ảnh tốt nghiệp, rồi trong bầu không khí căng thẳng trước kỳ thi đại học, trường cho chúng tôi nghỉ.
Trước khi rời trường, Lão Lý đặc biệt gọi tôi, Giang Xuyên, và Kỷ Trường Phong đến dặn dò từng người một.
Đến lượt tôi, thầy tôi một hồi lâu, rồi bất ngờ thở dài:
“Tôi cũng không biết tính cách của em là tốt hay không nữa.”
Tôi hì hì:
“Thế chẳng phải là tốt sao thầy? Bây giờ em cũng ngang ngửa với Giang Xuyên rồi, thầy phải cảm thấy vui mừng mới đúng.”
“Thẳng thắn có lợi cho em, có thể khiến em gặp khó khăn trong một số chuyện.”
Lão Lý , rồi liếc ra cửa.
Giang Xuyên và Kỷ Trường Phong đang đứng đó, cả hai mặt mày nghiêm nghị, không biểu lộ cảm .
Nhưng từ sau lần cùng đánh nhau hôm đó, mối quan hệ giữa họ có vẻ hòa thuận hơn.
Có vẻ như trong vòng lặp bài, luyện thi hàng ngày, mọi mâu thuẫn dần dần đều hóa giải.
“Thầy ơi, sao ?”
Lão Lý bất chợt :
“Không sao. Nhiệm vụ của thầy sắp kết thúc rồi, chuyện phải phiền lòng là của các em.”
Cuối cùng tôi bước ra khỏi văn phòng thầy với vẻ mặt ngơ ngác.
Kỳ thi đại học năm ấy thời tiết rất nóng, phòng thi bố trí không có điều hòa.
Tôi tập trung toàn lực bài, đến khi chuông báo hết giờ, mới phát hiện lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Khi nghĩ lại 18 năm cuộc đời, có vẻ như đây là năm tôi cố gắng nhất, là kỳ thi tôi nghiêm túc nhất.
Sau khi môn tiếng Anh cuối cùng kết thúc, tôi gặp Kỷ Trường Phong dưới gốc cây đa lớn trước cổng trường.
Cậu ấy hỏi tôi:
“Lộ Lộ, tối nay có kế hoạch gì không?”
Tôi quay sang mẹ mình.
Mẹ tôi mỉm :
“Không sao đâu, các con đi chơi đi, mai về nhà mẹ tiệc mừng.”
Mẹ Kỷ Trường Phong cũng gật đầu:
“Đi đi, đi đi.”
Đang định rời đi thì ánh sáng trước mắt tôi thoáng lay , Giang Xuyên bước đến:
“Tôi đi cùng.”
“Không cần đâu, ba mẹ cậu còn đang chờ ở kia kìa…” Kỷ Trường Phong vừa từ chối thì cậu ấy đã phớt lờ, chỉ tôi:
“Tôi không đi cùng họ.”
Không biết có phải do tôi tưởng tượng không, trong ánh mắt của Giang Xuyên, tôi thấy cậu ấy như mang một khí chất hoàn toàn khác so với trước đây.
“Tôi đã gọi Tiểu Hồ, ấy ở phòng thi khác, chúng ta đi cùng nhau bốn người.”
Trước khi đi, mẹ Giang Xuyên bất ngờ bước nhanh đến, giọng lạnh băng:
“Bây giờ cậu cứng cánh rồi đúng không, chúng tôi không quản cậu nữa, một lời cũng không nghe.”
Giang Xuyên bình tĩnh bà:
“Đúng .”
“Cậu thật sự nghĩ rằng không có tôi kèm cặp, cậu có thể đạt như bây giờ sao?”
“Tôi có thể.” Giang Xuyên đáp. “Những gì tôi đạt hôm nay hoàn toàn là nhờ tôi tự học.”
“Bây giờ tôi đã trưởng thành, có cuộc sống của riêng mình, nếu bà sai, tôi sẽ không nghe lời bà nữa.”
Bạn thấy sao?