Sau khi đọc quá nhiều những câu chuyện thành công đầy kịch tính trên mạng, tôi quay sang mẹ mình và hỏi:
“Nhà mình thực ra rất giàu đúng không mẹ? Mẹ thật đi.”
Mẹ tôi chán không chịu nổi, liền ném cho tôi một chiếc chìa khóa.
“Số bảy, Rose Manor. Tự đi mà xem.”
Hóa ra nhà tôi thực sự có biệt thự! Hơn nữa còn là một khu trang viên!!
Tôi mừng rỡ, cầm chìa khóa bắt taxi đến khu biệt thự có giá bất sản cao nhất thành phố. Tìm đến địa chỉ mà mẹ , tôi loay hoay tra chìa khóa vào ổ.
Thế mà lại không mở .
Ngẩng đầu lên, trước mặt tôi là một thiếu niên cao gầy, gương mặt lạnh lùng, cầm điện thoại giơ lên:
“Tôi đã ghi lại chứng cứ cạy khóa rồi. Là tự mình đi tự thú, hay để tôi báo cảnh sát đưa đi?”
1
Tôi biết cậu ấy.
Nam thần của trường cấp ba cùng khóa với tôi, tên là Giang Xuyên.
Mỗi kỳ thi đều đứng nhất, ảnh của cậu ấy treo trên bảng vinh danh của khối và chưa bao giờ bị gỡ xuống.
Cậu ấy là một học bá thiên tài. Lúc học tiểu học đã nhảy lớp hai lần, đến khi nhập học cấp ba, cậu ấy vừa tròn mười bốn tuổi.
Kết thúc năm lớp mười, cậu ấy cũng mới mười sáu. Nhưng chiều cao đã vượt qua 1m8, đến mức khi cậu ấy chạy trên sân bóng rổ, chúng tôi – mấy “chị lớn tuổi” – chỉ biết tụ lại một góc, chỉ trỏ bàn tán:
“Da trắng quá, sao lại không bắt nắng nhỉ?”
“Kìa kìa, cậu ấy vén áo lên lau mồ hôi rồi kìa!”
“Aaaa, có phải là có cơ bụng không? Thật muốn ngắm gần!”
Câu cuối là tôi .
Giọng tôi không cẩn thận to quá, bị Giang Xuyên nghe thấy. Cậu ấy khựng lại trong tác vén áo, rồi kéo áo xuống, như thể muốn giấu luôn vào trong quần .
Cậu ấy kín đáo đến đáng . Tôi thấy càng thích.
Nhưng tôi không ngờ rằng, ngoài đẹp trai, cậu ấy còn giàu có, lại sống trong khu Rose Manor.
“Giang Xuyên à,” tôi lúng túng rút tay về, “thật ra chỉ là hiểu lầm thôi, tôi đi nhầm đường, cứ nghĩ đây là nhà mình.”
Cậu ấy nhếch nhẹ khóe miệng: “Vậy sao? Thế nhà chị ở căn nào?”
“Ờ thì…”
Đôi mắt Giang Xuyên đột nhiên lạnh băng: “Tôi biết chị là ai rồi. Lần trước là người đứng cạnh sân bóng hét loạn lên, giờ lại mò tới tận nhà tôi. Muốn gì đây?”
“Đây thật sự chỉ là hiểu lầm!”
Cậu ấy nhạt: “Câu đó, để dành với cảnh sát đi.”
Tôi còn chưa nghĩ ra cái cớ nào hay, thì tiếng còi xe cảnh sát đã vang lên.
Và thế là tôi với Giang Xuyên cùng nhau vào đồn.
Dĩ nhiên, vì tôi vẫn còn vị thành niên, cảnh sát nghe tôi giải thích xong chỉ phê bình vài câu, dặn tôi học hành tử tế, đừng mơ tưởng giàu sang, rồi thả tôi về.
Đứng trước cửa đồn cảnh sát, tôi Giang Xuyên đứng đối diện.
Cậu ấy cúi tôi, khóe môi nhếch nhẹ, ánh mắt đầy vẻ chế giễu:
“Lần sau đừng có như nữa.”
“Tôi ghét nhất loại con đầu óc toàn những thứ viển vông.”
Nói xong, cậu ấy chẳng buồn liếc thêm, bước lên xe rời đi.
Thật là một cậu bé đẹp trai.
Nhưng tiếc là lại biết .
Tôi đạp xe về nhà, thấy mẹ đã ăn tối xong từ lâu.
“Ồ, cái chìa khóa đó à, là chìa cổng mới của công ty chúng ta.”
“Địa chỉ á? Mẹ bịa ra đấy.”
Nghe xong câu chuyện tôi vừa trải qua mẹ chỉ vào nồi cháo bí đỏ còn thừa trong bếp mà nhạo tôi:
“Chuyện này mà cũng tin ? Nếu nhà mình giàu thật thì bữa tối sao lại nghèo nàn thế này?”
Thế là giấc mộng bà chủ giàu sang của tôi tan tành.
3
Tôi từ nhỏ đã là kiểu đứa trẻ đặc biệt ngỗ ngược và hay trái lời người lớn.
Người ta bảo không gì, tôi nhất định phải cho bằng .
Ví dụ như hồi mẫu giáo, giáo dặn không chui qua lan can, tan học tôi liền nhào đầu vào đó, cuối cùng phải gọi 119 đến cứu.
Hay như lần mẹ bảo bánh trứng lòng đào tôi nướng chưa chín, không thể ăn , tôi một mình ăn sạch cả chiếc, rồi phải truyền nước ba ngày liền.
Hiện tại Giang Xuyên cậu ấy ghét tôi nhất.
Tôi lập tức cảm thấy máu chiến sục sôi, nhất định phải cho cậu bé này thích tôi mới .
4
Còn khoảng nửa tháng nữa là hết kỳ nghỉ hè, trường thông báo chúng tôi quay lại học bù sớm.
Và thế là tôi gặp lại Giang Xuyên trước cổng trường.
Bộ đồng phục đỏ trắng xấu tệ của trường chúng tôi, mặc trên người cậu ấy lại trông đẹp vô cùng.
Tôi chỉ lén thêm vài giây, thế mà cậu ấy đã lạnh lùng liếc tôi:
“Chị còn chưa từ bỏ à?”
Đã như thì tôi cũng chẳng cần giữ sĩ diện nữa.
“Đúng thế,” tôi đáp, “dù sao đầu tôi toàn những thứ vô dụng mà.”
Giang Xuyên mím môi, chắc chưa từng thấy ai mặt dày như tôi, nên cũng không biết đáp thế nào.
Trước giờ học bù, trường sắp xếp lại lớp. Cả Giang Xuyên đứng đầu và tôi đội sổ cùng xếp vào lớp thực nghiệm.
Thầy giáo sắp xếp từ đầu đến cuối mỗi người một cặp ngồi chung bàn. Thế là tôi và Giang Xuyên trở thành cùng bàn.
Cậu ấy thuộc kiểu vừa có thiên phú vừa chăm chỉ, dù tính lạnh lùng, trước mặt giáo viên lại rất lễ phép.
Cộng thêm việc còn nhỏ tuổi, thầy chủ nhiệm Lão Lý coi cậu như con trai ruột mà thương.
Trong giờ Toán, thầy Lý ra một bài khó để áp lực cuối tiết, bảo Giang Xuyên lên bảng giải.
Cậu cầm phấn, nghiêm túc viết từng bước trên bảng, còn tôi ở dưới cắm cúi ăn bánh kếp.
Kết quả là vì bánh giòn quá, giữa lớp học yên tĩnh vang lên một tiếng “rắc” rõ to.
Tôi đứng dậy với miệng đầy sốt bánh, mắt chạm mắt Giang Xuyên.
Nếu không nhầm, tôi thấy ánh mắt cậu ấy lóe lên vẻ khinh thường.
Lão Lý tức đến run giọng:
“Lộ Tử Cần, đang giờ học đấy!”
“Thầy ơi, em đói quá.”
Tôi thành thật giơ tay ra, nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng, “Em ăn xong rồi, sẽ chăm chỉ học tiếp ngay.”
Tiết học kết thúc, Lão Lý kéo tôi vào văn phòng dạy bảo thêm:
“Lộ Tử Cần, bây giờ là lúc nào rồi? Đã lớp 12 rồi! Trong đầu em có chút suy nghĩ nào về kỳ thi Đại học không? Em có nhớ tại sao mình vào lớp thực nghiệm này không?”
Tôi chớp chớp mắt, lắp bắp đáp: “Là vì… Giang Xuyên?”
Sắc mặt của thầy Lý lập tức thay đổi, như thể tôi là một con lợn rừng to lớn mọc đầy răng nanh, chuẩn bị ủi gốc cải ngon nhất trong vườn nhà thầy.
“Thầy ơi, em chỉ thôi mà.”
Thầy thở phào nhẹ nhõm, vẫn không nhịn lẩm bẩm: “Lộ Tử Cần, thầy sớm muộn gì cũng bị em tức chết.”
Quay lại lớp, Giang Xuyên vẫn đang cúi đầu bài.
Tôi tiếp tục kiếm chuyện để bắt chuyện:
“Giang Xuyên, cậu biết không, nếu kỳ trước tớ thi thấp hơn một điểm thôi, tớ đã không vào lớp này, chúng ta cũng chẳng thể ngồi cùng bàn.”
Cậu ấy ngừng bút, ngẩng lên tôi: “Vậy sao?”
“Đúng .”
“Thật không may cho tôi.”
Tôi như không nghe thấy, tiếp tục mỉm :
“Nếu tớ thi cao hơn hai điểm, tớ sẽ không đứng hạng sáu mươi, chúng ta cũng không thể ngồi cùng bàn.”
“Vì thế, tớ thi không nhiều không ít, đó chính là duyên phận giữa chúng ta.”
“Duyên phận đã định trước.”
Nói liên tiếp ba câu, cậu bé chịu không nổi nữa.
Cậu ấy nghiêm mặt, buông bút xuống, quay sang tôi:
“Lộ Tử Cần, tôi sẽ không sớm.”
“Dù có sớm, cũng không phải là với chị.”
Tôi vẫn : “Ồ, cậu muốn sớm với ai, rõ ra xem nào.”
“Ai cũng , trừ chị.”
Không nổi nữa.
Chết tiệt, cậu nhóc này chuyện thật độc.
Tôi kể chuyện này cho nhỏ thân Tiểu Hồ ở lớp thường nghe. Nó bảo:
“Từ bỏ đi bảo bối ạ, hôm đó cậu còn chạy đến khu Rose Manor cạy cửa nhà cậu ta, trong mắt cậu ta chắc cậu là một bà chị biến thái già rồi.”
“…Tớ thề tớ thật sự không biết cậu ta sống ở đó mà.”
“Tớ cũng thề cậu ta sẽ không tin đâu.”
Tối hôm đó tôi mơ một giấc mơ, trong mơ tôi đang cố bắt chuyện với Giang Xuyên thì cậu ấy bất ngờ lấy ra một đôi còng bạc trói tôi lại, rồi áp giải tôi đến đồn cảnh sát.
Cảnh sát khen ngợi cậu ấy trừ cho dân, bắt bà chị biến thái như tôi, còn tặng cậu ấy một lá cờ thêu dòng chữ “Dũng cảm vì nghĩa.”
Cuối cùng, tôi mẹ qua song sắt, mẹ vừa vẫy tay vừa rơi lệ: “Lộ Lộ, con cải tạo cho tốt nhé!”
Tôi giật mình tỉnh dậy, quyết định từ bỏ.
Hai tuần sau đó, tôi không còn vô cớ bắt chuyện với Giang Xuyên nữa. Cậu ấy có lẽ cũng thấy yên ổn, thậm chí thỉnh thoảng còn chủ vài câu với tôi.
Nhưng hôm ấy trong giờ tự học buổi chiều, cậu ấy bước ra khỏi chỗ thì bị chân ghế của tôi vấp, cả người ngã nhào về phía sau, đè lên lưng tôi.
Giang Xuyên hoàn toàn dán vào lưng tôi, chỉ cách nhau hai lớp áo phông mỏng manh. Nắng thu chưa kịp tan, cậu ấy khựng lại một lúc.
Hiển nhiên, cậu ấy cũng rất bối rối.
Khi phản ứng lại, tôi từ từ cúi đầu, vào vị trí cậu ấy đang đặt tay trong lúc hoảng loạn.
“…”
Giang Xuyên vội rụt tay về, ngồi thẳng dậy, quay về chỗ ngồi, tai đỏ bừng, ánh mắt cũng né tránh.
Cậu ấy mím môi lời xin lỗi: “Xin lỗi.”
Tôi chớp lấy cơ hội, học theo cậu ấy lúc trước, từ từ bật lạnh:
“Ồ, học Giang Xuyên.”
“Bây giờ, ai là biến thái đây?”
4
Giang Xuyên lại xin lỗi lần nữa: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
“Tôi cũng từng tôi không cố ý, cậu tin không?”
“Bây giờ thì tôi tin.”
“Vậy cậu…”
Tôi còn định kiếm cớ trêu tiếp, Lão Lý ôm một chồng đề thi toán bước vào lớp.
Lão Lý đặt đề thi lên bàn giáo viên, liếc tôi một cái đầy ý nhị rồi :
“Tiết tự học, mọi người giữ trật tự, đừng phiền các khác học tập. Sau đây tôi sẽ công bố bảng xếp hạng kỳ thi tháng đầu tiên.”
Không nằm ngoài dự đoán, Giang Xuyên vẫn đứng nhất.
Nhưng tôi cũng đã tiến lên hơn chục bậc.
Khi lên nhận bài, tôi quay lại Giang Xuyên: “Vui lắm đúng không? Cuối cùng cũng thoát tôi rồi.”
Cậu ấy mím môi, không trả lời.
Nhận bài từ tay Lão Lý, tôi thấy ánh mắt ông ấy pha lẫn một chút hài lòng, phiền muộn và khích lệ.
Cảm giác vừa vừa ghét, chung là rất phức tạp.
“Theo bảng xếp hạng lần này, trước giờ tự học buổi tối tôi sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi.”
Lão Lý xong, bỗng kéo một nam sinh cao lớn từ ngoài cửa vào:
“Đây là Kỷ Trường Phong, từ hôm nay sẽ là học sinh lớp thực nghiệm của chúng ta.”
Bạn thấy sao?