Chia Đôi Tài Chính [...] – Chương 4

Nhìn thấy giấy xác nhận nạo thai, cả Chương Tiến lẫn mẹ chồng đều sững người, sau đó lập tức trừng mắt tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Trần Thiến! Ai cho phép bỏ con của tôi hả?!”

“Cháu đích tôn của tôi mà lại bị mất như ?! Cô đây là người có chủ ý đấy!”

Tôi thậm chí còn lười nhấc mí mắt, lạnh lùng đáp:

“Cái thai nằm trong bụng tôi, thì tôi có quyền quyết định. Sinh hay không là do tôi , không phải công cụ để các người đem ra tính toán!”

Mẹ chồng giận đến phát điên, lập tức quay sang xúi giục Chương Tiến:

“Con trai à, ly hôn với nó đi! Cọp còn chẳng ăn thịt con, đứa đàn bà độc ác đến mức xuống tay với chính con mình như thế không xứng dâu nhà ta!”

Tôi mừng như mở cờ trong bụng, lập tức đẩy tờ thỏa thuận ly hôn về phía Chương Tiến, giục ta ký ngay.

Chương Tiến im lặng vài giây, rồi ánh mắt đảo liên tục, rõ ràng đang tính toán điều gì đó. Sau đó, hắn mở miệng một cách chậm rãi:

“Ly hôn thì em phải chia tiền sau ly hôn ra A cho , rồi bồi thường tinh thần cho vì mất con, thì mới chịu ký!”

4

“Anh cái gì? Anh muốn tôi… chia tiền sau ly hôn và bồi thường tổn thất tinh thần cho ?”

Tôi như bị tiếng sét đánh ngang tai.

Anh ta bị điên à?

Nhưng Chương Tiến lại mặt mày nghiêm túc, năng đầy khí thế như thể mình là nạn nhân chính nghĩa của vũ trụ.

“Đúng ! Là em nhất quyết bỏ đứa bé, con của , chẳng lẽ không nên bồi thường tổn thất tinh thần cho à?”

“Còn nữa, chẳng phải chính em đòi ly hôn sao? Vậy những tổn thất sau khi ly hôn tất nhiên phải để em gánh!”

“Nếu sau này đi xem mắt, em phải chia tiền buổi xem mắt với ; nếu mời người ta ăn cơm, em cũng phải trả tiền bữa đó.”

“Còn nữa, tiền nhà mỗi tháng em vẫn phải trả một nửa, tính luôn lại thì tổng cộng là 1 tỷ 5. Dù có ly hôn thì căn nhà này cũng là vì em mà mua.”

“Dù sao, nếu không phải vì cưới em, đã chẳng mua nhà gì!”

Nghe xem, có giống tiếng người không?

Chẳng lẽ trong mắt hai mẹ con họ, tôi chính là một con bò sữa để vắt đến giọt cuối cùng?

Còn cái gì mà “nhà vì tôi nên mới mua” — chỉ cần Chương Tiến muốn cưới vợ, ta tự nhiên cũng phải mua nhà!

Thế mà giờ cũng quay sang đổ lên đầu tôi ?

Anh ta tưởng tôi là quả hồng mềm dễ bóp chắc?!

Trước kia vì còn , tôi mới nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.

Nhưng đã đến nước ly hôn rồi, tôi còn cần phải nhịn ta gì nữa?

Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi lập tức lạnh băng như băng đá, không chút nhân nhượng.

“Tính như , thì cũng phải chia tiền ly hôn cho tôi chứ? Tôi giờ là phụ nữ từng ly hôn, lại từng nạo thai, chắc chắn sau này khó tìm đối tượng, tổn thất này có tính không?”

“Còn nữa, tiền viện phí và điều trị sau này của mẹ tôi, cũng phải chia một nửa chứ? Dù sao bà ấy vì chăm sóc mà mới đổ bệnh, huống hồ là con rể, cả lẫn lý đều nên góp phần!”

Chương Tiến và mẹ ta lập tức mặt mày tái mét, cứng đờ như tượng đá.

Với cái kiểu tính toán từng đồng như họ, chuyện bỏ tiền đương nhiên không đời nào xảy ra.

Tốt thôi.

Tôi cũng chẳng trông mong gì bọn họ bỏ ra nổi một xu.

Tôi chẳng qua là muốn nhanh chóng ép ly hôn mà thôi.

Tôi chỉ vào tờ thỏa thuận ly hôn, lạnh giọng chốt hạ:

“Hoặc là ký ngay bây giờ, hoặc là tôi kiện ra tòa ly hôn.

Lúc đó, tôi không phải bồi thường cho các người một đồng nào, ngược lại các người còn phải bồi thường cả đống cho tôi!”

Chương Tiến vốn sĩ diện, nếu ầm ĩ đến tòa án, e là ngay cả công việc cũng chẳng giữ nổi.

Cân nhắc lợi- xong xuôi, hắn ta nghiến răng ký tên.

Ký xong, tôi cẩn thận cất giấy ly hôn vào túi, định đi vào nhà thu dọn hành lý.

Ai ngờ mẹ chồng – Đặng Hồng Mai lại lù lù chắn trước cửa, thân hình vừa béo vừa cồng kềnh, cản lối tôi, mặt dày vô lý hét ầm lên:

“Những thứ này để trong nhà chúng tôi thì là của chúng tôi, đừng hòng mang đi cái gì hết!” – Đặng Hồng Mai trừng mắt quát.

Tôi chẳng thèm sợ bà ta, lập tức móc điện thoại ra:

“Vậy à? Thế để cảnh sát đến phân xử, xem những món này là của ai!”

Cuối cùng, Đặng Hồng Mai vẫn rụt lại, chỉ đành miễn cưỡng tránh ra, để tôi đi vào.

Tôi xách hành lý lên, xoay người rời khỏi cái nhà từng gọi là “tổ ấm” đó.

Phía sau lưng vang lên tiếng Chương Tiến nghiến răng ken két:

“Trần Thiến, chính là đòi ly hôn, đòi rời đi, sau này đừng có mà hối hận!”

Nghe , tôi khựng bước chân lại.

Chương Tiến thấy tôi dừng lại, tưởng tôi mềm lòng, khóe mắt hất lên, giọng điệu càng thêm đắc ý:

“Hừ, tôi còn tưởng cứng cỏi lắm, hóa ra cũng chỉ cho sướng miệng thôi!”

“Sao? Hối hận rồi chứ gì? Tôi cho biết — trừ khi bồi thường đầy đủ, còn không đừng mơ có chuyện tái hôn với tôi!”

Tôi xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng như băng đá.

Khóe môi khẽ nhếch, nụ nhàn nhạt mà sắc như dao:

“Chương Tiến, tôi dừng lại không phải vì hối hận.

Mà là để kỹ mặt một lần cuối — để sau này,

có chết tôi cũng không bao giờ quên mình đã từng ngu đến mức loại người như !”

Lợi dụng thời cơ, Đặng Hồng Mai cũng lập tức mở miệng đòi hỏi trắng trợn:

“Cô còn phải bồi thường cho tôi vì đã chăm sóc lúc mang thai đấy! Tôi giặt đồ, nấu cơm, lo cho ăn uống ngủ nghỉ — đòi mua cho tôi cái vòng vàng, chẳng lẽ quá đáng sao?”

Tôi chỉ thấy buồn đến mức không thể nhịn nổi.

Bà ta chăm sóc tôi ư?

Cả thai kỳ bà ta toàn ngày cắm mặt vào điện thoại, tối thì nhảy quảng trường, ba bữa ăn tôi đều tự nấu lấy, chỉ đến khi Chương Tiến về nhà thì bà ta mới bộ tịch chút cho có.

Vậy mà giờ còn có mặt mũi đòi tiền?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...