Chỉ Vì Anh Yêu [...] – Chương 4

9

Lâm Nguyệt quay lại rất nhanh, như sợ bị hiểu lầm điều gì đó, ấy chỉ đi theo sau chúng tôi, nhặt bóng và trợ lý, rất ngoan ngoãn, không cố tỏ ra thân thiết với tôi, rất lịch sự và hiểu biết.

Nếu không phải mấy lần vô suýt tôi vấp ngã, tôi gần như quên mất sự hiện diện của ấy.

Cho đến khi tôi cố giữ khoảng cách xa với ấy, Lâm Nguyệt vẫn lấy lý do đưa nước để đẩy tôi một cái, khiến tôi kêu lên và ngã sang một bên.

“Áh, đẩy tôi gì?”

Tiếng hét này thu hút sự ý của mấy người đang đánh bóng.

Lâm Nguyệt không ngờ tôi lại kêu lên, lập tức căng thẳng, liếc mắt tôi.

Lục Vũ chạy nhanh tới, bế tôi lên, quay đầu quát Lâm Nguyệt: “Cô cái gì ? Gan to bằng trời rồi à? Dám tổn thương người khác ngay trước mắt tôi?”

Lâm Nguyệt không ngờ chỉ đẩy nhẹ tôi một cái, lại khiến Lục Vũ tức giận đến , nước mắt lập tức chảy xuống.

“Xin lỗi, xin lỗi, em sợ chị Tịch Yên ngã nên mới đỡ chị ấy. Chị Tịch Yên, em xin lỗi, em không biết sự hiểu lầm lần trước lại khiến chị để bụng lâu như .”

Hừ, đúng là đổi trắng thay đen, lảng tránh trọng tâm.

Khiến Lục Vũ nghĩ rằng tôi nhỏ nhen, lời lẽ ám chỉ tôi nhiều chuyện, quá.

Nhưng Lục Vũ không phải người bình thường, ra hiệu cho quản lý luôn ở bên cạnh suốt buổi.

“Đuổi ta đi, tôi chưa thấy ai vô phép vô tắc như .”

Lâm Nguyệt không ngờ Lục Vũ không chút thương hoa tiếc ngọc, khóc lóc kéo tay áo Lục Vũ.

“Anh Lục Vũ, đừng đuổi em, em chỉ muốn tự kiếm tiền mua quà sinh nhật cho chị em thôi.”

Nói rồi, ta quay lại khóc lóc với tôi: “Tha cho em đi chị Tịch Yên, em thực sự không cố ý đâu, chị em chị rất dịu dàng, rất có trách nhiệm.”

Đứa trẻ này đúng là, trong ngoài tính toán đủ điều.

Chị Vương sao lại có người em như thế?

Tôi còn chưa gì, Lục Vũ đã không chịu nổi.

“Buông ra, cút xa ra. Cô mua gì liên quan gì đến Tịch Yên? Còn nữa, gọi tôi là gì? Anh Lục Vũ, Lục Vũ, nghe mà thấy ghê tởm. Đưa ta đi ngay, đừng để vợ tôi bị nghén vì .”

Quản lý bên cạnh lập tức kéo Lâm Nguyệt đi.

Ngoại trừ bố chồng tôi, mọi người ở hiện trường đều ngạc nhiên khi thấy Lục Vũ nổi giận.

“Tiểu Vũ thật là người chồng tốt, rất biết thương vợ.”

Lâm Sở Hồng không biết từ lúc nào đã đến, nắm tay bố chồng tôi.

Bà ta như kìm nén cơn giận, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.

“Là Tịch Yên trẻ con quá, cứ quá lên. Mang thai có gì ghê gớm đâu? Tôi cũng…”

Bố chồng tôi liền bịt miệng bà ta lại, giả vờ lau vết son trên khóe miệng Lâm Sở Hồng.

“Son của em bị lem rồi.”

Lâm Sở Hồng vội lấy điện thoại ra kiểm tra.

Cứ thế, bà ta vẫn cố tỏ ra là một người mẹ kế tốt, thương Lục Vũ: “Lúc nào cũng để Tiểu Vũ phải bế ta như , con không thấy mệt sao?”

Lục Vũ bực mình, trước mặt nhiều người, một câu nhẹ nhàng sắc bén: “Bà không thấy là tôi đang bế ấy sao? Sao bà cứ chuyện với Tịch Yên mãi ?”

Lâm Sở Hồng không biết phải sao, bố chồng tôi với ánh mắt ấm ức.

Bố chồng tôi không bà ta, vẫn đang mải chuyện với người khác.

10

Sau khi đánh bóng xong, tôi và Lục Vũ rời đi trước, vừa lên xe thì thấy Lâm Sở Hồng đang lén lút kéo tay một người đàn ông.

Cả tôi và Lục Vũ đều còn trong trạng thái sốc, thì bố chồng tôi và đoàn người của ông ấy cũng ra ngoài.

Mặt bố chồng tôi u ám, không gì đứng đó.

Còn mấy người trong nhóm thương gia kia, họ đúng là tinh ranh.

Họ giả vờ như không thấy gì, quay người đi.

Khi xe rời đi, Lâm Sở Hồng vẫn ở đó, mặt đỏ bừng, đang tranh cãi gì đó với người đàn ông kia, không hề phát hiện ra bố chồng tôi đã đứng không xa phía sau.

Lục Vũ không gì nhiều về chuyện này với tôi.

Nhưng tôi biết, chắc chắn đã để tâm.

Cuộc sống hàng ngày của tôi khá bình yên, không phải lo nghĩ những chuyện không cần lo, rất thoải mái.

Ngoài việc cuộc sống đôi lúc không tránh khỏi những va chạm nhỏ.

Chỉ là, gần đây có một con ruồi cứ lởn vởn mãi không chịu đi.

Lâm Nguyệt, lần nào tôi và Lục Vũ tan cũng gặp ấy.

Vì nể mặt chị Vương, tôi lịch sự mời ấy khi có thời gian đến nhà chơi.

Không ngờ, từ đó, ấy như bã kẹo cao su dính, không thể dứt ra.

Thì ra Lâm Nguyệt sống ở tầng dưới nhà tôi.

Chị Vương đúng là thương ấy, khu này đâu có rẻ.

Tôi hỏi Lâm Nguyệt về căn hộ của ấy.

Lâm Nguyệt chỉ đó là nhà của một người ấy, ấy chỉ ở nhờ.

Thì ra là .

Cho đến một ngày, ấy lại đến, gõ cửa nhà tôi.

Hôm đó Lục Vũ không có nhà, tôi mời ấy vào phòng khách ăn trái cây.

Tôi đi vệ sinh, khi ra thì trượt ngã.

Người giúp việc nghe thấy tiếng , đi về phía tôi cũng trượt một cái.

“Phu nhân, bà có sao không?”

Tôi nhíu mày: “Cô lau nhà từ khi nào ? Lau xong phải với tôi chứ. Gọi xe cứu thương đi, tôi thấy bụng đau.”

Người giúp việc hoảng hốt, vừa gọi điện thoại vừa giải thích: “Phu nhân, không phải tôi, tôi không lau nhà.”

Lúc này, Lâm Nguyệt mới chậm chạp bước tới.

“Ôi, chị Tịch Yên, chị sao ?”

Tôi biết rồi, hóa ra là ta đang chờ tôi đây.

Lục Vũ vừa về, thấy tôi nằm trên sàn, chân tay lóng ngóng, vội vàng bế tôi lên.

Giọng thay đổi: “Chuyện gì xảy ra Tịch Yên?”

Anh bế tôi, bước đi nhanh chóng.

Lâm Nguyệt giả vờ hỏi: “Anh Lục Vũ, có cần em giúp không?”

Lục Vũ không thèm để ý, trực tiếp lái xe đưa tôi đến bệnh viện.

Trên đường, hỏi chuyện gì xảy ra, tôi thành thật trả lời.

Lục Vũ lập tức thay đổi sắc mặt, không gì, tôi biết lần này Lâm Nguyệt đã chạm vào điểm yếu của .

Anh quay lại dặn tôi.

“Đừng nể mặt chị Vương mà qua lại với ta nữa, và không cho Lâm Nguyệt vào nhà nữa, nhớ chưa.”

Tôi gật đầu “Được”.

Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong không có vấn đề gì.

Em bé khỏe mạnh, có lẽ tôi chỉ bị hoảng sợ, nên ra co thắt giả.

Lục Vũ thở phào nhẹ nhõm.

11

Một ngày sau giờ , tôi cờ bắt gặp chị Vương và Lâm Sở Hồng đứng chuyện với nhau.

Không biết hai người gì, đột nhiên nghe thấy chị Vương lớn tiếng mắng Lâm Sở Hồng.

“Sống vô tư không tốt sao? Chỉ cần đi sai một bước, sẽ vĩnh viễn không thể quay đầu.”

Lâm Sở Hồng quay người bỏ đi, lại bị chị Vương kéo lại.

Nhưng Lâm Sở Hồng hoàn toàn không nghe, trực tiếp lái chiếc Ferrari đỏ phóng đi.

Rõ ràng, mối quan hệ giữa chị Vương và Lâm Sở Hồng không đơn giản.

Chị Vương biết rõ mọi chuyện của Lâm Sở Hồng, quan hệ của họ là gì?

Tôi đứng ở góc khuất, chờ điện thoại của Lục Vũ mới ra ngoài.

Lên xe, tôi hỏi thẳng Lục Vũ: “Chồng à, dì có người thân nào ở đây không?”

Lục Vũ tôi ngạc nhiên, rồi nhíu mày: “Sao thế? Bà ta lại tìm em à?”

Tôi lắc đầu: “Là chị Vương, em vừa thấy chị ấy và Lâm Sở Hồng ở cùng nhau.”

Tôi kể lại những gì nghe thấy cho Lục Vũ, suy nghĩ một lúc rồi bảo tôi yên tâm, để lo.

Cơ thể tôi ngày càng nặng, triệu chứng thai nghén dần thuyên giảm, mỗi ngày tôi ăn uống đều rất tốt.

Gần đây, huyện lân cận xảy ra đất, hơn trăm người bị ảnh hưởng, ông Lục trực tiếp quyên góp năm triệu nhân dân tệ.

Ông còn sử dụng danh nghĩa khách sạn Kim Hoa, cử mười chiếc xe chở hàng cứu trợ, hành rất phô trương.

Tôi chỉ liếc qua, không để tâm nhiều.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...