Chị Tôi Nói Chạy [...] – Chương 5

“Á!” — Tôi trơ mắt chị đau đớn ôm ngực, thở dốc.

Tức giận dâng lên đến cực độ, tôi gom hết sức lực cuối cùng, đưa chân đá mạnh vào bụng hắn.

Nhưng cú đá khiến tôi mất thăng bằng, ngã thẳng từ cửa sổ tầng hai xuống.

Tôi cứ nghĩ phen này mình chắc chắn mất mạng —

Ai ngờ, tôi rơi trúng mái hiên, sau đó mới lăn xuống đất.

Toàn thân đau đớn như thể từng khúc xương đều vỡ vụn, ngũ tạng như bị xé nát.

Tôi gần như không thể nhấc người dậy nổi nữa.

“Chung Tiểu Tiểu, để mày nếm thử cảm giác người thân chết ngay trước mắt là thế nào!”

Lý Đại Kiến giơ rìu đặt vào cổ chị tôi.

“Đừng mà!” — Tôi gào lên, tiếng kêu đẫm nước mắt.

Chỉ một giây sau, máu từ cổ chị tôi phun trào ra không trung.

“Rầm!”

Thân thể chị tôi nặng nề rơi xuống trước mặt tôi.

Máu của chị bắn đầy lên mặt tôi, mặn chát và tanh nồng.

Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ còn lại một cảm duy nhất:

Tuyệt vọng.

Tôi… sẽ hắn.

Khao khát báo thù đã chiếm trọn lấy lý trí tôi.

Tôi dốc hết sức lực, lê lết thân thể đầy thương tích bò về phía nhà kho.

Nơi đó vẫn luôn cất giữ một số dụng cụ sửa chữa trong nhà, chỉ cần lấy thứ gì đó, tôi mới có cơ hội liều mạng với Lý Đại Kiến dù hy vọng mong manh đến mức gần như không tồn tại.

Nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng, tôi phải thử, nếu không—người tiếp theo chết chắc chắn sẽ là tôi!

Khi cánh cửa nhà kho vừa mở ra, tôi lại lần nữa sững người vì cảnh tượng trước mắt:

Phong!

Người quản lý của tôi!

Anh nằm thẳng trên mặt đất, thân thể vẫn còn chút hơi ấm, sống chết chưa rõ.

Thảo nào điện thoại của lại ở trong xe.

Có lẽ, sau khi bị Lý Đại Kiến tấn công, đã bị cướp điện thoại và bị ném vào đây.

Nếu đúng như thì—

chính vì hắn thấy vị trí tôi gửi cho Phong, hắn mới lần ra mật thất.

“Chung Tiểu Tiểu! Ra đây! Ra đây báo thù đi!”

Ngoài kho, tiếng hét điên cuồng của Lý Đại Kiến vang lên từng hồi, như một con thú hoang đang gào thét giữa đêm đen.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, khống chế nỗi sợ đang dâng trào, để bản thân tỉnh táo lại.

Tôi cất giọng khàn đặc, “Giết tôi đi!”, vừa vừa lê thân mình ra phía cửa.

“Mày vốn dĩ nên chết từ lâu rồi!” — Hắn chậm rãi tiến về phía tôi.

Ngay khi hắn tới gần, tôi bất ngờ vung tay phải, một chiếc dùi cui điện mini đâm mạnh vào ngực hắn.

Xẹt!

Cơ thể Lý Đại Kiến co giật dữ dội, rồi ngã vật ra đất.

Hắn trợn mắt tôi, vẻ mặt không cam lòng, như thể đến chết vẫn không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra.

Anh Phong… luôn mang theo cây dùi cui điện nhỏ trong người.

Anh từng , “ ngành này phải biết bảo vệ bản thân.”

Khi thấy nằm đó, tôi chợt nhớ tới điều này, vội tìm kiếm—và thật sự đã tìm thấy!

Không khí tràn ngập mùi máu tanh, cả khu sân vườn trở nên tĩnh mịch đến đáng sợ.

Cuối cùng…

Tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa rồi mỗi lúc một gần.

Khi thấy các cảnh sát xông vào, tôi mới hoàn toàn buông lỏng mọi thứ, cơ thể mềm nhũn, ngất lịm.

Lúc tôi mở mắt, mình đã nằm trong phòng bệnh của bệnh viện.

Lần này… không có trọng sinh nữa.

Một nữ cảnh sát đang chăm sóc tôi thấy tôi tỉnh lại, nhẹ nhàng bước đến giải thích mọi chuyện.

“Cô đã an toàn rồi. Lý Đại Kiến đã bị khống chế.”

“Còn chị tôi… còn Phong thì sao? Họ… họ thế nào rồi?”

Tôi ấy đầy hy vọng, mong chờ một câu trả lời tích cực.

Nhưng ấy không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ cúi đầu:

“…Tôi xin lỗi.”

Chị tôi và Phong… đều đã chết rồi.

“Lý Đại Kiến chắc chắn sẽ bị trừng thích đáng, điều đó cứ yên tâm. Chỉ là… thật sự không biết tại sao ông ta lại muốn sao?”

Nữ cảnh sát tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Tôi cụp mắt xuống, không dám thẳng vào ấy,

ngón trỏ vô thức cào cào vào ngón cái.

Chỉ một khoảnh khắc sau, một nụ nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt tôi.

Làm sao mà tôi lại không biết chứ?

Cái chết của Lý Linh Linh, vốn dĩ là do chính tay tôi đẩy ra mà.

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...